Con người luôn vội vàng trưởng thành giữa lãng quên và bị quên lãng —— Nhưng cũng lắm khi có những thứ ta muốn rất muốn quên đi nhưng lại chẳng thể nào quên.
"Không nhớ em à? Cũng phải, đã lâu thế rồi." Hắn bật cười khi nhìn thấy biểu cảm của anh.
"Em đây, Tiêu Chi Viễn."
An Tiểu Nguyên trợn to mắt, đứng giữa hai người nhìn tới nhìn lui: "Hai người quen nhau?"
Ngôn Hành Nhất tỉnh táo lại, đáp: "Ừm...!quen..."
"Ôi tôi nói mà, cậu cũng thật là.
Sao không nói cho tôi biết!" An Tiểu Nguyên đập lên vai anh một cái.
Ngôn Hành Nhất không thốt nên lời.
An Tiểu Nguyên chào hỏi bắt chuyện, cả hai ngồi xuống.
Tiêu Chi Viễn ung dung kéo ghế lại ngồi cạnh Ngôn Hành Nhất.
Anh như không tài nào phản ứng kịp, ánh mắt vẫn dính chặt trên người hắn.
"Tác giả Ngôn sao vậy, anh ngồi đi."
Tiêu Chi Viễn thản nhiên tiếp đón ánh mắt anh, vỗ vỗ vào lưng ghế dựa.
Anh chậm rãi về chỗ ngồi.
Hắn tao nhã vắt chân, hướng về phía Ngôn Hành Nhất nhưng không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Mà ánh nhìn của anh lại rơi trên thứ khác, bần thần ngạc nhiên nhìn chăm chăm mặt bàn.
Trong chớp mắt ấy, cảm giác ảm đạm trầm lắng bao trùm lên bầu không khí.
An Tiểu Nguyên không phải kẻ ngốc, nghĩ bằng đầu gối cũng biết rõ hai người này có khúc mắc.
"Ừm, hai người bạn bè cũ có gì cứ ôn chuyện với nhau.
Tôi quay về văn phòng đây, vẫn còn chút công việc cần giải quyết ấy mà.
Lát nữa gặp lại sau!"
Anh ta nhanh chân kiếm cớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ha-co-tieng-ve-keu/197688/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.