Lạc Hải và Kiều Kinh Ngọc rời thôn trong một buổi chiều gió nhẹ đẹp trời, bầu trời cao xanh vời vợi, ánh nắng ấm áp chan hoà.
Kiều Kinh Ngọc ngủ trưa dậy thì Lạc Hải đã thu dọn hành lý đơn giản xong, đồ đạc của hắn không nhiều, chỉ cần một túi du lịch là đủ. Điều khiến Kiều Kinh Ngọc bất ngờ là Lạc Hải còn mang theo gốc hoa huệ mưa màu trắng mình tặng.
Trước khi đi Lạc Hải thắp hương lạy ông, quét tước nhà cửa sạch sẽ, cất hết đồ trong sân vào phòng chứa đồ, cuối cùng khoá nhà lại.
Sau khi khóa cổng, hắn áp tay lên ván cửa gỗ rất lâu không nhúc nhích, lòng bàn tay cảm nhận vân gỗ thô ráp, chừng như năm tháng chảy trôi qua đầu ngón tay.
Những năm tháng chờ đợi mầm non lớn thành cây lựu ra hoa kết quả, những năm tháng hắn chơi cờ cùng ông trên bàn cờ đá, những năm tháng ở trong phòng chứa đồ với một ngọn đèn đến khi trời sáng.
Kiều Kinh Ngọc biết trong lòng hắn không nỡ, dẫu sao đây cũng là nơi hắn lớn khôn, mà ông cũng đã ra đi mãi mãi tại nơi này.
"Mai sau nếu cậu muốn về thì về thăm lại."
Quãng đường từ thôn lên thị trấn có trưởng thôn đưa đi, ngoại trừ gia đình trưởng thôn thì không ai biết Lạc Hải sắp rời xa mảnh đất này.
Kiều Kinh Ngọc và Lạc Hải ngồi sóng vai trên xe nhìn căn nhà, thôn xóm và núi non trước mắt càng lúc càng trôi xa như một bức tranh đầy ý nghĩa dưới ánh chiều tà, đến tận khi chẳng còn bóng dáng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-he-dang-dang/684609/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.