Màn đêm như tình yêu trong mắt người tình, khi đã chìm sâu vào đó, mọi nơi đều mông lung không rõ.
Thường phải mượn dùng chút ngoại vật, nơi này chiếu sáng, chỗ đó nhìn trộm, mới có thể có được sự tự tin khi đi đường ban đêm.
Trong những cuộc g*** h**n triền miên, ý thức là mê ly, nhưng sâu trong nội tâm nhất định có một nơi tỉnh táo, chậm rãi cướp lấy sự tự tin đó.
Một tầng một tầng, đi lên bậc thang.
Mối tình gỉ sét của nàng nhờ vậy mà trở nên mới mẻ, đẹp đẽ và mạnh mẽ.
Tay và chân, thậm chí cả những bộ phận khác bị gông cùm xiềng xích, nhưng những nút thắt xinh đẹp ấy chưa bao giờ có thể trói buộc một người tự do. Chỉ có những người hữu tình với tình ái, mới có thể cam tâm tình nguyện tham gia vào một trò chơi như vậy.
Em biết chị sẽ thuận theo, em biết chị sẽ không rời đi, em biết em có thể làm bất cứ điều gì với chị, mà chị chấp nhận mọi sự tùy hứng của em. Em còn muốn trói buộc thân thể chị, chị cũng vẫn bằng lòng hiến tế sự tự do ngắn ngủi.
Vậy, chúng ta đang làm gì?
Chúng ta yêu nhau, cuồng dại như kẻ mắc chứng tương tư, đan xen đau đớn và đam mê, để chứng minh rằng tình yêu là ngọn lửa bất diệt.
Mọi công cụ, mọi điểm tựa, chỉ là những pháp khí phá tan màn đêm mê muội, xuyên qua tia nắng mong manh, hóa thành đôi mắt của nhau.
Bản thân dù "thân bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-he-mat-khong-che-noi-doi/2933374/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.