Hai ngày sau, khi Miêu Húc đang ăn sáng, anh vẫn nhìn thấy Vương Dần Nhất đang chất đầy hộp cơm, nhưng lần này anh ta cau mày, chỉ xếp hộp cơm một lớp, kém xa so với trước đây.
Miêu Húc thấy vậy, giả vờ thản nhiên hỏi: "Sao ít món thế?"
Vương Dần Nhất thở dài nói: "Hai ngày nay đồ ăn mang theo còn chưa ăn hết, có lẽ là ăn không ngon, tốt nhất nên mang ít đi, tránh lãng phí."
Miêu Húc nghĩ thầm, xem ra Chiêu Chiêu không dùng đồ ăn đổi thẻ nữa rồi.
Chờ đến cuối tuần, Miêu Húc từ siêu thị mua một đống khoai lát trở về, một túi đóng gói lớn có thật nhiều túi nhỏ, anh trộm giấu đi, nhân lúc Vương Dần Nhất ở phòng khác thì gọi Chiêu Chiêu qua, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi lấy thẻ."
Miêu Húc dẫn Chiêu Chiêu ngồi ở trên giường, mở từng bao khoai lát, từ bên trong tìm kiếm tấm thẻ Chiêu Chiêu thiếu, nếu là thẻ mới liền đưa cho Chiêu Chiêu, là thẻ cũ thì niêm phong lại để dành ăn.
May mắn vận khí không tồi, vừa mở vài túi đã gom đủ, Chiêu Chiêu vui vẻ xoay vòng vòng, tay nắm chặt tấm thẻ, lần sau đi nhà trẻ đã có thể đổi lấy đồ chơi rồi.
Miêu Húc nhìn bạn nhỏ cười ngây ngô cũng cười rộ lên theo.
Hạnh phúc của một đứa trẻ thực ra rất đơn giản, chỉ cần điều ước nhỏ nhoi của nó được thực hiện là nó sẽ vui vẻ cả ngày.
Nhưng Chiêu Chiêu đang vui mừng lại đột nhiên im lặng.
Miêu Húc hỏi: "Sao vậy? Còn muốn gì nữa không?"
Chiêu Chiêu suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ket-hon-chop-nhoang-voi-ho-tien-sinh/1733848/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.