Rốt cuộc giáo sư Lương có ý gì đây....
Là muốn cô tặng quà sao?
Hay là bảo cô đến nhà chúc tết?
Chẳng lẽ giáo sư Lương cảm thấy cô nhắn tin chúc tết chưa đủ thành tâm, nên muốn cô chân thành hơn chút nữa?
Trong thoáng chốc, Minh Tịch nhịn không được suy nghĩ miên man. Khó trách Minh Đức Thành trước đây từng nói chỉ những người có quyền có thế mới thích ăn tết...
Minh Tịch tuy nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy có lỗi với giáo sư Lương. Cô giống như con sói mắt trắng không có lương tâm vậy, xét về tình về lý cô phải chân thành nghiêm túc dùng cách thức được mọi người yêu thích nhất hiện nay để cảm ơn giáo sư Lương mới đúng chứ!
Trước giờ Minh Tịch làm việc làm dứt khoát không đắn đo nhiều. Chọn ngày không bằng gặp ngày, cô bèn nhắn tin hẹn giờ với giáo sư Lương.
Hai giờ chiều nay, giáo sư Lương ở nhà chờ cô.
Cô ngồi xổm xuống thử sắp xếp lại thùng táo đỏ Phú Sĩ. Bởi vì đã ăn mất một quả nên dù có sắp xếp thế nào cũng không ngay ngắn được. Túi quà Vượng Vượng lại càng không thể được, quà không ra gì thì thà không tặng còn hơn.
Quả tặng có thể đơn giản, nhưng không thể tặng tùy tiện.
Đành phải ra ngoài mua vậy.
Mùng Ba tết nhiều cửa hàng vẫn chưa mở cửa, chỉ có siêu thị là vẫn hoạt động.
Đi làm nửa tháng cô vẫn chưa được nhận lương, nhưng được thưởng tết sáu trăm tệ, như vậy cũng đủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-mai-tuoi-sang-tuy-hau-chau/2723605/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.