"- Cậu hiểu thế nào là thích một người? Cậu chỉ đang độc chiếm và giữ làm của riêng mà thôi.
- Tôi cần nói cách thích cho cậu?
- Tôi không có quyền nhưng đủ tự tin dạy đời cậu nếu còn thích thể hiện, đừng để hậu quả cho Vy phải gánh như hôm nay. "
....
- A, Khánh Vy cậu tỉnh rồi.
Hàng mi nặng trĩu cứ muốn xụp xuống, đầu óc tê dại trở nên choáng váng, mùi ete quá quen khi ở cạnh mẹ sộc vào mũi. Tôi nhận ra...mình chưa chết.
- Vy, cậu sao rồi?
Harumi thận trọng đỡ tôi ngồi dậy trên lớp gối cao, đôi mắt long lanh ngập đầy tia u sầu hẳn đã rất lo lắng. Tôi lắc đầu, chớp mắt thích nghi với ánh sáng, đây là phòng y tế.
- Tớ ngất bao lâu rồi?
- 2 tiếng, cậu không sao chứ?
- Tớ nghĩ ổn rồi.
Tôi day nhẹ thái dương, cô bạn lại ân cần đưa tôi viên thuốc giục uống. Harumi thật tốt, chưa ai quan tâm nhiệt tình tới một con ngố như tôi vậy. Còn Tú Linh nữa, hẳn giờ này không biết tôi ở đây rồi.
Cảm thấy thứ gì đó trống không bất giác tôi đưa tay lên cổ, sợi dây truyền của tôi không cánh biến mất
- Vy, cậu đau ở đâu à?
- Dây chuyền,...sợi dây chuyền của tớ đâu rồi?
- Dây chuyền nào?
- Không được tớ phải đi tìm.
Tôi bật dậy, ngay bước chân chạm xuống sàn nhà đã muốn gục ngã, cơn nhói buốt truyền tận lên đỉnh đầu. Gạt bỏ đi, tôi vẫn ngoan cố gồng mình chạy đi bỏ mặc tiếng Harumi gọi phía sau. Tuyệt đối tôi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-mua-se-ngung-roi/249354/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.