Không khóa cửa.
Lời nói ấy như một cú đánh mạnh khiến Lâm Trĩ Thủy chết lặng cả người, lòng bàn tay đang đặt trên lồng ng.ực nóng rực của anh khẽ đẩy ra theo phản xạ, nhưng lại chẳng nhúc nhích nổi. Ngược lại, chính bản thân cô bị kích thích đến mức máu dồn lên mặt, khiến làn da trắng sứ lập tức ửng đỏ.
Cô mím môi, không dám thốt ra một lời, sợ phát ra bất cứ âm thanh nào cũng sẽ để lộ sơ hở.
Nhưng Ninh Thương Vũ thì chẳng hề kiêng dè điều đó, bàn tay anh dễ dàng ngăn lại hành động né tránh của cô, tiếp tục cúi đầu, môi nhẹ nhàng cọ sát lên vành tai cô, thì thầm: “Em có nhớ anh không?”
Trái tim Lâm Trĩ Thủy lúc này vẫn treo lơ lửng ngoài cửa, lo sợ cánh cửa kia sẽ bất chợt bị đẩy ra, cả người cô căng cứng đầy bất an, chẳng thể nào chuyên tâm vào lời anh nói.
“Ninh Thương Vũ…” Ánh mắt cô như được gột rửa trong nước ấm, thoáng hiện lên chút lừa dối, muốn cầu xin anh dừng lại, nhưng lại không dám lên tiếng, trong căn phòng tối om quá yên tĩnh, kích thích thần kinh trong đầu càng thêm rõ rệt.
“Ninh Thương Vũ làm sao?” Giọng anh khàn khàn, nóng rực như dòng máu trong cơ thể đang cuộn trào, cứ thế chạm nhẹ lên chóp mũi và môi cô, từng chút một, “Chỉ gọi tên anh thôi à? Không hề nhớ sao?”
Anh đang ép cô phải gật đầu, phải nói ra câu “nhớ anh” thì mới chịu dừng lại.
Thời gian mới chỉ trôi qua vài giây, nhưng lại dài đằng đẵng như cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-ngay-nho-mong-kim-hoa/2793729/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.