Từ Sơ Đồng còn chưa lên tiếng, Tồn Tích cười nói: "Chủ tử nhà ngươi có lời gì muốn ngươi đến đây truyền sao?"
"Không có, là ta muốn đến tìm ngươi nói chuyện."
Ra là như vậy, Tồn Tích cười vui vẻ, híp mắt lại, quan sát Lạc Nhạn một phen, giống như đang ngắm nghía nàng mặc y phục như thế nào, Lạc Nhạn rất không được tự nhiên. Cũng may nàng được Từ Sơ Đồng giải vây, "Người ta đến thăm chưa chi ngươi đã vặn hỏi người ta, ngươi để cho người ta nói đi. Lạc Nhạn, mau ngồi xuống, bên kia có trà, muốn uống tự mình rót đi! Ta không để ý."
Lạc Nhạn đa tạ, ngồi vào chỗ của mình. Không vội nói chuyện của mình, hỏi thăm hai người bọn họ đang làm gì.
"Còn có cái gì nữa, may áo mùa đông cho chủ tử của ngươi, là do phu nhân nhất định muốn làm. Ta nói, hoàng thượng có thiếu cái gì đâu, xem như có thiếu, trong cung có biết nhiêu người liều mạng nịnh hót, y phục thôi mà, họ còn không dâng đến tận tay sao?"
Tuy lời nói của Tồn Tích đầy oán trách, Từ Sơ Đồng cũng không khó chịu, chỉ cười và nói với Lạc Nhạn: "Nàng ấy không biết, trong cung dĩ nhiên có nhiều người muốn tặng lễ vật cho Hoàng thượng. Ta tặng là một chút tâm ý của ta, nàng ấy vất vả vì ta, lại còn quan tâm, chăm sóc ta. Ta dù sao cũng phải bánh ít đi bánh quy lại."
Từ Sơ Đồng nói như vậy, Lạc Nhạn cũng có suy nghĩ khác, nhưng không dễ dàng bị những lời nói như vậy làm cho bối rối.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-thang-song-cung-sung-phi/2556343/chuong-034.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.