Giây phút này, Tống Tri Hòa đột nhiên nhớ ra, có chút kinh ngạc nhìn cậu ta: “Cậu là Trần Thư Văn.”
Trần Thư Văn: “……”
Cậu nhớ là hình như mình vừa mới tự giới thiệu rồi mà.
“Ách,” Tống Tri Hòa ngượng ngùng cười, “Cậu thay đổi nhiều quá, tớ cũng không nhận ra được.”
Trần Thư Văn là bạn học cùng lớp hồi tiểu học của cô. Khi đó cậu trông nhỏ nhỏ gầy gầy, tính cách lại rất hiền hòa, nhìn là biết dễ bắt nạt. Không ngờ chớp mắt một cái cậu đã biến thành chàng trai cao một mét tám.
Sau này, năm cô mười tuổi theo ba mẹ đến Bắc Thành sinh sống, cũng từ đó không còn gặp lại cậu nữa.
“Đúng là có chút,” Trần Thư Văn gật đầu nói, “Còn cậu thì không thay đổi nhiều lắm, vẫn rất giống hồi tiểu học, nếu không tớ cũng không nhận ra cậu đâu.”
Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp xong mọi việc liền cho cả lớp tự học, bởi vậy họ nhỏ giọng nói chuyện phiếm cũng không ai quản. Ngược lại, Mộ Chu Chu lại ngửi ra mùi vị của chuyện phiếm: “Trời ơi, hai cậu quen nhau từ tiểu học, thanh mai trúc mã à!”
Tống Tri Hòa quyết định không để ý đến cô bạn, mà hỏi Trần Thư Văn: “Vậy còn cậu, sao lại đến Bắc Thành?”
Trần Thư Văn cười cười: “Ba mẹ tớ trước đây làm việc ở đây, sau này mua được nhà rồi nên quyết định đón tớ sang.”
Tống Tri Hòa gật đầu. Ở Bắc Thành gặp lại bạn học lâu ngày không gặp, đột nhiên nảy sinh vài phần cảm giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-am-ap-kim-tri-cuu/2793306/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.