Editor: Tây An
Tạ Trăn mỉm cười, cũng không cảm thấy bất ngờ.
“A Hồ” là nhũ danh khi còn bé Phức Chi đặt cho mình, mấy năm không gặp, nàng vẫn dùng cách xưng hô này với mình.
“Phức Chi, ” môi Tạ Trăn cong lên, chậm rãi nói: “Ta đã có tên chữ rồi, xưng là Nguyên Đức.”
Phức Chi gật đầu: “Vậy ạ.”
Tạ Trăn ngẩng đầu, nhìn dây leo hoa trên đầu nở đến là rực rỡ, thản nhiên nói: “Phức Chi vẫn thích đi dạo xung quanh.”
Phức Chi nghe hắn nói, bị câu nói này khơi lên hồi ức, mỉm cười.
Hai người nhìn nhau, đều không nói.
Nhìn ý cười trên mặt Tạ Trăn, Phức Chi cảm thấy cảm giác quen thuộc trước kia dần dần quay về, xóa đi sự oán trách trong lòng.
Vừa rồi lúc trong vườn, hai người luôn không nói gì với nhau, giờ hai bên đối mặt, mình bỗng cũng thấy họ quả lâu rồi không gặp.
Lần trước gặp mặt, là một năm trước, khi đó, Tạ Trăn tóc vẫn để chỏm, nên khi mới gặp nam tử áo mũ chỉnh tề kia ngoài vườn, Phức Chi lại suýt thì không nhận ra là hắn.
Chốc lát sau, bỗng Tạ Trăn quay đầu nhìn sang con đường hắn đến, mỉm cười: “Chú Kiền cũng vẫn phong tư nhẹ nhàng như vậy.”
Phức Chi cũng cười, nhìn hắn, một lát sau, nói: “Bác trai bác gái có khỏe không ạ?”
Tạ Trăn gật đầu: “Khỏe lắm.” Đoạn, nhìn về con đường nhỏ phía trước, chậm rãi dời bước đến.
Phức Chi dừng lại một lát, đuổi theo.
Trong lâm uyển cảnh xanh tươi u tĩnh, chim hót bạn cùng với gió mát thổi đến từng trận.
Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-oanh-hot-xuan-oanh-chuyen/1147549/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.