Editor: Tây An
Bóng đêm dần tàn, ánh sáng phía đông chậm rãi tỏa ra, chạm với khí lạnh còn sót lại, chụp biển cát mênh mông trong thứ màu sắc hoàn toàn mông lung.
Kèn lệnh thổi lên lần nữa, quân sĩ đã sớm chuẩn bị xong, đứng bên cạnh chiến mã của mình chờ lệnh.
“Lên ngựa!” Một giáo úy cưỡi ngựa chạy qua, lớn tiếng truyền lệnh.
Mọi người nhốn nháo lên ngựa ngay lập tức, kèn lệnh lại thổi lên lần nữa, mấy vạn móng ngựa đạp trên cát, rầm rầm phát ra thứ tiếng động nhấp nhô như sấm rền.
“Đó là ai vậy?” Ngay lập tức, Dư Khánh nhìn Ôn Hủ đương cưỡi lạc đà cách đó không xa, hỏi Phức Chi.
Phức Chi quét mắt qua bên kia, nói: “Thương khách gặp hôm qua đấy.” Nàng nói.
“Ồ…” Dư Khánh nghĩ ngợi: “Tên Như Như hôm qua hạ độc được Tào giáo úy chính là người trong đám thương khách kia à?”
Phức Chi gật đầu.
“Thế mà còn cho hắn cưỡi lạc đà?” Dư Khánh cắn răng: “Sao Tướng quân không lóc thịt hắn…” còn chưa dứt lời, đột nhiên gáy bị Điền Văn đưa tay củng một cái ra trò.
“Nói linh tinh cái gì đấy?” Điền Văn lườm anh ta: “Này thì nói nhiều này!”
Phức Chi nhìn họ nói chuyện, lòng lại nghĩ chuyện khác.
Nãy trong lều vải, vì vừa tìm được chút tung tích của thúc phụ nên nàng thấy may mắn, nhưng Ôn Hủ lại nói với họ một chuyện khác ——nửa tháng trước người Yết đã chiếm được Để Lư.
“Hủ được biết người Yết chiếm được Để Lư, đánh thuế nặng với thương khách lui tới, người qua đường khổ không thể tả.
Nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-xuan-oanh-hot-xuan-oanh-chuyen/1147562/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.