Phương Hạm được anh ôm một lúc, cảm thấy hơi nóng. Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh đang vòng qua eo mình ra, rồi cầm điện thoại định lướt chút trước khi ngủ.
Có lẽ vì động tác hơi mạnh, suýt nữa làm Giang Diệc Nhiên tỉnh dậy.
Cô rón rén nghiêng người lấy điện thoại, thì chợt nghe thấy Giang Diệc Nhiên khẽ rên một tiếng, lầm bầm nói:
“Trong áo…”
“Áo gì cơ?” Phương Hạm hỏi lại.
“Ở trong áo đó.” Anh nhíu mày, vừa nói mơ hồ vừa cố mở mắt như muốn ngồi dậy, nhưng cuối cùng lại không thành, chỉ với tay khẽ một cái rồi lại nằm im.
Phương Hạm không hiểu anh đang nói gì, nhưng sợ mình bỏ lỡ điều quan trọng nên vẫn hơi nghi hoặc mà bước xuống giường, đi lục chiếc áo vest của anh đặt trên ghế sofa.
Cô vừa ngồi xuống, thò tay vào túi áo vest, quả nhiên lấy ra được một tờ giấy.
Phương Hạm hơi nhíu mày, liếc nhìn người đang nằm trên giường.
Giang Diệc Nhiên đã ngủ lại, nằm im không động đậy. Có lẽ vì có hơi men nên tiếng thở nặng hơn thường ngày.
Chiếc đèn ngủ phía xa vẫn sáng, ánh sáng ấm áp như màu lửa lò, khiến không gian căn phòng chìm trong sự yên tĩnh và an lành.
Cô thu lại ánh mắt, ngồi trên sofa, mím môi rồi mở tờ giấy ra trên đầu gối.
Là nét chữ của Giang Diệc Nhiên, mềm mại, phóng khoáng.
Gửi bạn học Phương thân mến,
Chỉ còn ba tiếng nữa là đến lễ cưới của chúng ta.
Anh chưa từng viết thư cho ai, cũng chẳng biết thư tình nên bắt đầu thế nào. Dù hồi học trò
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-yeu-tham-ket-thuc-bon-la-bac/2804028/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.