"Cô đừng động vào An Mỹ! Nếu muốn khoét thì khoét mắt tôi đây!"
Nhan An Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nói với Dương Mai với giọng lạnh lùng.
Vẻ mặt của cậu thiếu niên nhỏ tuổi lúc này rất bình tĩnh, đôi mắt đen láy trông có vẻ như biển sâu tĩnh lặng vô biên, cậu bé lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Mai như vậy, điều này khiến Dương Mai có loại cảm giác quẫn bách khi bị người khác nhìn thấu.
Dương Mai vô cùng ghét loại cảm giác này, càng ghét đôi mắt này của Nhan An Bảo hơn.
Cô ta luôn cảm thấy đôi mắt này rất rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô ta sợ hãi, nhưng cô ta nhất thời không thể nhớ ra được đôi mắt này của Nhan An Bảo rốt cuộc là giống ai.
Không nghi ngờ gì, khuôn mặt này của Nhan An Bảo cực giống với Hách Trung Văn, chỉ riêng đôi mắt kia của cậu bé còn sâu thẳm đáng sợ hơn nhiều so với Hách Trung Văn.
Dương Mai cầm con dao gọt hoa quả, chậm rãi rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan An Mỹ rồi từ từ đi đến trước mặt Nhan An Bảo.
Cô ta hất tay với mấy tên trợ thủ mà cô ta tìm đến, mấy người đó hiểu ngầm trong lòng, bèn lật cơ thể của Nhan An Bảo lại để mặt cậu bé hướng lên, để con dao trong tay Dương Mai thuận tiện kề sát vào mặt Nhan An Bảo hơn.
Con dao trên tay Dương Mai lạnh như băng, mang theo khí lạnh thấu xương, cô ta di chuyển con dao lên, đặt chuẩn vào ngoài hốc mắt của Nhan An Bảo.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-bao-boss-han-nghien-vo-len-troi/1248114/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.