Edit: Mộc Tử Đằng
Trình Tư Miên che đầu, buồn bực nói: “Đã biết…”
Tô Hiển Ngôn cười nhàn nhạt một tiếng, kéo cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống cạnh cô, sau đó lấy sách bài tập đến xem, “Tất cả đều không hiểu hả?”
“Ừ.”
“Lên trung học từ khi nào thì bắt đầu không nghe giảng bài?”
“Khi nào à?” Trình Tư Miên suy nghĩ một hồi, “Hình như vẫn luôn như vậy.”
Tô Hiển Ngôn không nhịn được nhìn cô một cái, suy tư trong chốc lát rồi nói, “Vậy hôm nay bài tập này xem chừng cô không thể làm được rồi, trước để đó đi. Lấy sách ra đọc lại từ đầu đi.”
“Hả?”
“Căn bản không hiểu thì làm sao làm được những bài này.”
Tô Hiển Ngôn lúc nói những lời này có chút lạnh lẽo, thật là giống như thầy giáo trong lớp cô, Trình Tư Miên lè lưỡi một cái, rồi ngoan ngoãn ngồi yên, “Đúng là chỉ có thể làm vậy.”
Tô Hiển Ngôn quả nhiên dạy cô lại từ đầu, đầu tiên anh tự xem qua sách một lần, sau đó nói ví dụ cho cô hiểu. Trình Tư Miên thu hồi suy nghĩ của mình lại, bị sự nghiêm túc của Tô Hiển Ngôn lây sang cũng bắt đầu chăm chỉ lắng nghe những gì anh giảng giải.
Một lúc lâu sau.
“Nhìn ví dụ vừa rồi sau đó làm vài đề rồi đưa cho tôi xem.”
“Được.” Trình Tư Miên đặt sách bài tập và sách giáo khoa trước mắt mình, vùi đầu nghiêm túc làm bài.
Tô Hiển Ngôn nhìn dáng vẻ cau mày nghiêm túc đó của cô, trong con người hiện lên chút vui vẻ và an tâm.
Cô chẳng qua là không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-loi-anh-nhat/1185507/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.