Lúc đó, toàn bộ khuôn viên Đại học Kinh đô tối đen như mực. Vì đã quá khuya nên đèn đường đã tắt gần hết, chỉ có thể thấy lờ mờ những bông tuyết đang rơi trong màn đêm đen kịt. Đèn phòng ký túc xá vốn đã tắt từ một phút trước, giờ lại được bật lên.
Tôn Tư Duyệt thấy Trình Tuế Ninh bật dậy khỏi giường, sắc mặt kinh ngạc đến mức biến đổi, cô ta cũng ngồi dậy theo: “Có chuyện gì vậy?”
Trình Tuế Ninh mím môi lắc đầu, vớ đại một chiếc áo phao rồi vội vàng mở cửa phòng đi ra ngoài.
Ký túc xá sinh viên sau đại học quản lý khá lỏng lẻo, khi cô vừa mặc áo vừa chạy ra khỏi phòng, bị cô quản lý ký túc để ý. Đối phương còn chưa kịp gọi thì bóng người đã biến mất trong tuyết lớn.
Cô quản lý ký túc nhìn theo bóng lưng, lắc đầu, rồi lại kéo về đoạn phim vừa bỏ lỡ trên màn hình điện thoại, miệng lẩm bẩm: “Con bé suốt ngày không biết vội cái gì nữa, chớp mắt một cái đã không thấy đâu.”
Buổi tối nhiệt độ thấp, thêm vào đó tuyết rơi không hề nhỏ, chỉ cần ở ngoài trời một lúc là cảm thấy như bị đông cứng. Tóc Trình Tuế Ninh quá dài, cô chê phiền phức nên không sấy khô, giờ bắt đầu phải chịu khổ, gió lạnh chỉ cần thổi qua là cô đã thấy đau đầu.
Dưới chân toàn là tuyết, tầm nhìn lại kém, Trình Tuế Ninh không dám chạy, chỉ có thể đi nhanh bước chân. Trần Đình Việt nói trong điện thoại rất mơ hồ, chỉ nói anh ta đang ở phòng cấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-loi-thu-da/1714858/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.