Trình Tuế Ninh giả vờ suốt mấy ngày liền, không hề nhắc đến hai tin nhắn đã thu hồi đó cho đến ngày trở về Bắc Thành.
Không biết có phải do cảm thấy có lỗi hay không mà cô uống thuốc rất đều đặn. Cảm cúm vốn đã đỡ hơn một chút, vậy mà tối qua đột nhiên trở nên rất nặng.
Suốt dọc đường cô đều đeo khẩu trang, trông rất uể oải. Đến sân bay Bắc Thành, khi Đàm Lâm định gọi taxi về trường thì Trình Tuế Ninh vừa nhận điện thoại xong đột nhiên nắm chặt điện thoại, gương mặt đỏ ửng ngăn anh ta lại.
“Không cần gọi taxi đâu.”
Đàm Lâm không nghĩ nhiều, “Có người từ trường đến đón chúng ta à?”
Cô ngẩn người một chút, rồi gật đầu, “Cũng được tính là vậy.”
Lúc đó Đàm Lâm còn nghĩ khoa thật chu đáo, cho đến khi anh ta ra khỏi sân bay, nhìn thấy chiếc xe ở lề đường mới thấy có gì đó không đúng.
Giây tiếp theo, khi thấy người trong xe bước ra, đôi mắt sau cặp kính cận cao độ của anh ta không kìm được mở to.
Chu Ôn Yến cúi người nhận lấy túi xách từ tay Trình Tuế Ninh, ánh mắt nhìn gương mặt cô, “Em bị cảm à?”
Giọng Trình Tuế Ninh vọng ra từ sau khẩu trang, nghe ồm ồm: “Vâng.”
“Sao lúc trước không nói?” Anh ôm eo cô, mở cửa ghế phụ, đỡ đầu cô, để cô ngồi vào trong.
“Em không muốn anh lo lắng.” Trình Tuế Ninh nói xong, hơi không tự nhiên nhìn về phía Đàm Lâm. Cô nghĩ nếu mình ngồi ghế phụ thì Đàm Lâm một mình ngồi phía sau liệu có ổn không.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-loi-thu-da/1714876/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.