Trình Tuế Ninh nhẹ nhàng nắm lấy chiếc nhẫn, tim đập loạn trong vài ngày, cuối cùng đã cất nó vào túi trong của một chiếc áo khoác mà cô ít khi mặc.
Những ngày này, một số môn học đã bắt đầu kết thúc, dường như vừa nghỉ được vài ngày đã lại bắt đầu bận rộn.
Cả ngày cô đi sớm về khuya, thậm chí không thấy ai ở ký túc xá, Thẩm Nghi nói rằng sinh viên năm cuối cũng không bận như thế này.
Trình Tuế Ninh không cảm thấy mình bận, cô nghĩ rằng mình không có tính cách dễ gần và cũng chẳng có điều gì nổi trội. Từ nhỏ đến lớn, dường như điều duy nhất cô có thể làm tốt chỉ là thi với số điểm cao.
Nhưng thậm chí ưu thế duy nhất này cũng không nổi bật ở Đại học Kinh đô nữa, thư viện từ sáng đến tối luôn chật ních, đầy những người giỏi hơn và chăm chỉ hơn cô.
“Sao vậy?” Đàm Lâm nhìn cô đăm đăm vào máy tính mà không hề nhúc nhích, “Dữ liệu lại không đúng à?”
Trình Tuế Ninh quay lại, lắc đầu, “Không.”
“Có phải cậu quá mệt không?” Đàm Lâm nhìn vào khuôn mặt Trình Tuế Ninh, nhận thấy cô có vẻ gầy hơn so với trước, những đường nét phúng phính trên mặt trước đây giờ đã biến mất, làm cho cằm trở nên nhọn hoắt.
Tại thời điểm này vốn đã bận rộn, anh ta còn kéo Trình Tuế Ninh cùng tham gia cuộc thi, quả thực hơi vô nhân đạo. Nhưng… Đàm Lâm liếc nhìn Trình Tuế Ninh, anh ta không hiểu sao lại cảm thấy họ giống nhau.
“Tại sao cậu lại chọn ngành này? Với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-loi-thu-da/1714904/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.