Dân dĩ thực vi tiên (Dân lấy ăn làm trời). Nếu muốn làm một cặp vợ chồng bình thường, thì không thể tránh những việc vặt trong gia đình. Sau khi trở thành người nhà họ Trịnh thì cơ hội được nấu nướng của cô rất ít, và chuyện đi mua thức ăn còn càng ít hơn. Đoán chắc Trịnh chủ tịch chưa bao giờ nhúng tay vào việc cơm nước, Lương Duyệt quyết định dành cho anh bài học đầu tiên là đi chợ mua thức ăn.
Còn vì sao lại chọn đi chợ mua thức ăn, thì nguyên nhân là Lương Duyệt muốn trừng phạt anh vì tội bỏ đi ba ngày mà không nói năng gì.
Cô biết trong khu vực đường vành đai bốn không có chợ, những cư dân sinh sống ở khu vực này tử người già đến người trẻ đều quen với sự nhanh chóng và tiện lợi của Wal-Mart, Merry Mart. Vì thế, cô bảo anh lái xe ra đường vành đai năm, qua một loạt các chợ bán buôn, sau đó mới hoàn thành được công cuộc cải tạo tầng lớp thượng lưu.
Cô cười tủm tỉm chỉ vào cổng chợ, nói: “Đi, chúng tay tới đó mua”.
Trịnh Hy Tắc nhìn cô một chút rồi nhướng mày, hỏi: “em cố ý làm thế à?”
“Đúng thế, chẳng phải anh nhàn rỗi đến mức phát chán lên hay sao? Chúng ta mua nhiều một chút rồi dự trữ ở nhà, như thế trong cả tuần sẽ không cần phải đi chợ nữa.” Thái độ khiêu khích của Lương Duyệt quả thực khiến ngừơi khác nhìn mà khó chịu, nhưng điều ngạc nhiên là Trịnh Hy Tắc chỉ vươn người ra, véo khẽ vào cằm cô rồi nói: “Một tuần không ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-noi-anh-yeu-em/2310980/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.