—— À, Tiểu Nhan, cậu nghĩ thế nào?
Tiêu Nhược Yên dùng nụ cười kinh điển nghiến răng nghiến lợi nói lời này, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào Nhan Chỉ Lan không chớp.
Các loại mũi tên lạnh lùng bắn "vù vù vù" về phía nàng.
Tiểu Nhan:...
Tuyệt đối không nghĩ tới.
Nàng đã giấu mặt sau nồi lẩu rồi mà còn vô tội bị cuốn vào chiến trường như vậy.
Tiêu Nhược Yên cũng là một người thông minh, một câu nói, không chỉ ném ra củ khoai nóng hổi, mà còn chuyển sự chú ý của Lão Đại và Lan Lan sang Nhan Chỉ Lan.
Câu hỏi kiểu này...!Người bình thường hỏi cũng không sao, có thể là trêu ghẹo hoặc là hiếu kì đùa giỡn đơn thuần, nhưng nếu là người yêu hỏi thì giống như sau khi mây mưa rồi hỏi một câu —— Thế nào, thân ái, tớ có tuyệt không, có khác biệt không?
Lão Đại là người từng trải, cô ấy phải lau mồ hôi thay Tiểu Nhan, cái này phải trả lời cẩn thận.
Đôi mắt hưng phấn của Lan Lan ở bên cạnh sáng như chuột ăn mật ong.
Ba cặp mắt đảo qua, muốn trốn cũng không được.
Rốt cuộc Nhan Chỉ Lan cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt ửng hồng ngượng ngùng nhìn Tiêu Nhược Yên.
Ánh mắt đó...!quả thực làm cho người khác muốn tan chảy.
Tiêu Nhược Yên cảm thấy trái tim mình như bị bàn tay của ai đó nhẹ nhàng trêu chọc, cô cảm thấy mình không biết cố gắng, sự tức giận trong lòng bị ánh mắt của Tiểu Nhan hóa thành hư không.
Lão Đại cười trộm, mặt ác trong lòng Lan Lan hò hét.
—— Thực tiễn sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-noi-co-con-yeu-nang/1022954/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.