Lời nói này khó nghe bao nhiêu! Coi Đàm Nhã thành loại người gì chứ!Tiếng chuông kêu gọi trong phòng bệnh vang lên, những y tá khác đều đang bận, Đàm Nhã vội vàng đi ra, nhưng bị bà Giang kéo lại, còn ở đó nói cô ấy tùy tiện tìm đàn ông.
Lúc này vừa vặn Ninh Chí Khiêm vẫn đang đi họp với mấy bác sĩ nam khác, hai người Nguyễn Lưu Tranh và Đinh Ý Viên dùng sức kéo mới lôi bà Giang ra được.
Đàm Nhã nhanh chóng cầm bình thuốc chạy đến phòng bệnh, đi vào lại bị người nhà bệnh nhân mắng xa xả, “Sao bây giờ mới tới? Sắp hết thuốc rồi!”“Xin lỗi, xin lỗi.
” Đàm Nhã vừa xin lỗi vừa nhanh chóng đổi thuốc, đồng thời chỉnh bầu đếm giọt đến bình thường.
Người nhà bệnh nhân vẫn đang hùng hùng hổ hổ, “Xin lỗi? Xin lỗi có ích gì? Xảy ra án mạng thì cô chết trăm lần cũng không đền lại được! Bây giờ các bác sĩ y tá không có trách nhiệm như các cô quá nhiều rồi! Thái độ phục vụ lại không tốt! Mặt mày cả ngày cứng đờ! Xụ mặt cho ai xem chứ? Cô cho rằng cô là ai hả? Không phải chỉ là một y tá sao? Ông đây tốn tiền còn phải đến bệnh viện nhìn sắc mặt của cô à…”Đàm Nhã không hé răng, mặc cho anh ta mắng.
Kết quả lúc cô đã chuẩn bị xong bình truyền sắp đi, người nhà lại mắng, “Này, tôi nói cô đó, cô vẫn còn xụ mặt với tôi à? Tôi nói sai sao? Vốn dĩ cô không có trách nhiệm! Coi mạng người như cỏ rác cô biết không? Cô còn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-noi-em-thich-toi/2239985/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.