“Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”
Phương Việt theo đúng sự thật báo lại cho Lộ Tiếu về việc bị người ở phòng tìm người lừa.
Trong ấn tượng của y, người làm việc ở kia tuy rằng yêu tiền, nhưng tham sống sợ chết, không thể đi làm loại hành vi như vậy. Trừ phi là do người quyền thế mệnh lệnh, nếu không một khi bại lộ rất có thể sẽ bị đuổi ra doanh trại, căn bản không hề tốt đẹp gì.
Phương Việt thấy Lộ Tiếu nghi vấn, trầm mặc một lát, trả lời: “Tôi cho rằng là Trần Cảnh Tông.”
Lộ Tiếu kinh ngạc nhướng mày. Y kỳ thật có ấn tượng không tồi với Trần Cảnh Tông, làm người khiêm tốn, luôn giúp đỡ mọi người. Mặc dù có lúc phải vướng phải chuyện tình yêu vụn vặt, nhưng dù sao cũng là người đáng kết giao.
Người như vậy sao có thể đi hãm hại bạn bè? Nhưng nếu đều là thật sự, lại nhớ tới chuyện trước đó đối phương trăm phương nghìn kế ngăn cản mình đi cứu Phương Việt, Lộ Tiếu không khỏi cảm thấy người nọ tâm cơ sâu không lường được, không chỉ đơn giản như vậy.
“Hắn vì gì mà làm như vậy.”
“Ai biết được.” Phương Việt nhún nhún vai, “Từ sau khi bị tai nạn tỉnh lại, tôi càng ngày càng không hiểu được hắn suy nghĩ gì.”
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát. Nói xong, Phương Việt đứng lên chuẩn bị từ biệt, muốn mau chóng trở về hỏi Trần Cảnh Tông, lại bị Lộ Tiếu gọi lại.
“Ngày mai cùng tôi đi một chuyến đến phòng tìm người.” Lộ Tiếu dừng một chút, “Hỏi mọi chuyện rõ ràng.” Nếu hết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-noi-kiep-truoc-toi-la-tra-cong/2178172/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.