"Cô nhìn kỹ xem có ấn tượng với người nào." Mục Nham đứng ở ngoài cửa sổ thủy tinh, dùng ánh mắt ý bảo An Dĩ Nhược nhìn về phía năm cô gái đều ăn mặc khác nhau ở bên trong.
An Dĩ Nhược nhìn chằm chằm vào những người ở bên trong nhìn kỹ từng người một, thật lâu sau đó, làm như có chút không xác định, "Người thứ hai bên trái dường như có chút ấn tượng."
"Không thể là dường như, An tiểu thư." Mục Nham nghiêng đầu, trên mặt bình thản hơi lộ ra bất mãn, "Đây là nơi mấu chốt của toàn bộ vụ án, cần phải xác định."
Tịch Thạc Lương đứng ở bên cạnh cô, nhìn về phía Mục Nham ánh mắt càng lộ vẻ lạnh lùng, ôm ôm bờ vai của cô giống như an ủi, mở miệng lần nữa thì giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Đừng nóng vội, nhìn kỹ lại lần nữa xem, nhớ lại tình hình ngày đó một chút."
Gặp chuyện không may ngày hôm đó, ấn tượng tương đối sâu sắc chính là lúc cùng Mễ Ngư vừa đến Thánh Địa đậu xe xong, có một cô gái vội vàng từ lối ra đi vào, như là đến lái xe, mà xe của các cô và cô ấy hẳn là kề bên, có lẽ là đi gấp, cũng có lẽ là bởi vì gót giày quá cao, người nọ đột nhiên đụng vào bên người Mễ Ngư.
"Thực xin lỗi!" Cô gái cúi đầu mở miệng nói xin lỗi, không đợi Mễ Ngư nói đã lấy ra chìa khóa xe mở cửa xe ngồi vào trong.
Vẻ mặt của Mễ Ngư thản nhiên, liếc cô ấy một cái, lôi kéo An Dĩ Nhược bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-noi-tinh-yeu-se-den/1576630/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.