Trong phòng ở Ngự Lãm, đèn cây tỏa sắc vàng ấm áp. Tạ Du nhẹ nhàng đặt Dư Niên xuống giường lớn rồi quỳ một chân trên thảm, cởi tất cho Dư Niên.
Da Dư Niên rất trắng, làn da giống như đồ sứ nhẵn mịn, có thể nhìn thấy mạch máu xanh dưới da.
Ngón tay Tạ Du mơn trớn mắt cá chân Dư Niên, không nhịn được từ từ đi lên, chạm vào đường cong bắp chân, cuối cùng không kìm nổi, cúi đầu, giống như đang đối đãi với báu vật trân quý nhất trần đời, dè dặt đặt xuống một nụ hôn.
Giọng nói ngái ngủ của Dư Niên mơ hồ vang lên, “Thì ra có người nhân lúc em ngủ lặng lẽ hôn em.”
Không ngờ Dư Niên đột nhiên tỉnh lại, càng không ngờ mình chỉ hôn trộm một cái đã bị bắt tại trận, trong phút chốc lỗ tai Tạ Du đỏ bừng, muốn từ bỏ nhưng lại không nỡ.
Dư Niên cười nhẹ, giọng hơi khàn, mang theo mấy phần lười nhác, “Thật ra thì lúc em tỉnh, cũng có thể hôn.”
Tạ Du rũ mắt, hơi thở gấp gáp, con ngươi của hắn càng sâu hơn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân của Dư Niên, sau đó lại cúi xuống, hôn lên làn da nhẵn mịn.
Ban đầu Dư Niên còn bật cười kêu nhột, sau đó không nhịn nổi lấy tay che lại đôi mắt của mình, phát ra tiếng rên nhẹ.
Từ bắp chân, eo, cổ hôn lên tai, Tạ Du ngậm dái tai Dư Niên, nhỏ giọng lên án, “Niên Niên lại giả bộ ngủ.”
Trong mắt Dư Niên sóng sánh ánh nước, chớp mắt, “Không giả bộ ngủ thì sao biết có người lén hôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-noi-toi-rat-ngheo/850363/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.