Cẩn thận cất nghiên mực và sách cổ, Dư Niên khóa két bảo hiểm, ngẩng đầu nói với Tạ Du, “Em cũng có quà muốn tặng cho anh!”
Lấy một hộp quà lớn hình vuông có gắn nơ bướm bên trên từ tủ quần áo trong phòng ngủ ra, Dư Niên đưa cho Tạ Du, chờ mong, “Anh mở ra nhìn thử đi?”
Tạ Du tháo nơ bướm xanh nhạt ra, mở nắp hộp, nhìn thấy bên trong là hai cái... sweatshirt liền mũ màu trắng giống nhau?
Chớp chớp mắt, Tạ Du không xác định được, “Đây là... đồ đôi hả?”
Dư Niên cong mắt, “Đúng vậy đúng vậy, đây chính là đồ đôi! Em cố ý chọn đó, anh một cái em một cái.” Cậu lấy đồ ra, đưa quần áo lớn hơn một cỡ, kể cả quần jeans, cho Tạ Du, “Chúng ta cùng mặc đi!”
Tạ Du lặng lẽ đỏ tai, “Ừ.”
Năm phút sau, hai người thay quần áo xong, cùng đứng trước gương với nhau. Đã lâu Tạ Du không có mặc bộ đồ nào khác ngoại trừ âu phục, dường như hắn có thể nhớ lại mình lúc mười chín tuổi, cài nút âu phục, thắt cà vạt, khiến bản thân có thể tỉnh táo tập trung hơn, từ bỏ tất cả vọng tưởng hão huyền.
Nhìn bản thân trong gương mặc áo sweatshirt liền mũ trắng, quần jean và giày thể thao, trên mặt là vẻ mặt thoải mái chính hắn cũng không nhận ra, Tạ Du ngẩn người nửa giây.
Dư Niên cũng đang quan sát Tạ Du, trong mắt tràn đầy ý cười —— người bên cạnh cậu, thật ra cũng chỉ mới có hai mươi bốn tuổi, lớn hơn mình tuổi hai tuổi mà thôi. Rõ ràng không giỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-noi-toi-rat-ngheo/850378/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.