"Ngươi làm cái gì vậy?" Phương Linh Nguyệt có chút không vui, cho dù trạng thái hiện tại của Vân Mặc không được tốt lắm, Bạch Nghiên trong lòng ngực hắn lại càng không xong, nhưng loại phương thức dùng kiếm để hỏi thăm này, Phương Linh Nguyệt tỏ vẻ rất không hài lòng.
"Cứu hắn." Vân Mặc Tuyên tận lực khống chế cảm xúc.
Phương Linh Nguyệt liếc mắt nhìn, nói: "Không cứu."
"Ngươi....." Vân Mặc Tuyên nắm chặt Hàn Ảnh kiếm trên tay, hắn biết mình đã quá xúc động, thu hồi thanh kiếm, nói: "Như thế nào ngươi mới bằng lòng cứu hắn."
"Dựa vào cái gì ta phải cứu hắn, ta và các ngươi cũng không có nhiều quen biết. Khi đó đáp ứng ngươi cứu tiểu nha đầu kia cũng bởi vì ngươi đã lấy được Linh Nguyệt thảo mà thôi." Phương Linh Nguyệt nói, "Ngươi hỏi ta như thế nào mới bằng lòng cứu hắn sao? Phụ cận Linh Y Cốc có rất nhiều nơi nguy hiểm, có một chỗ gọi là Tuyệt mệnh nhai, trên vách đá chênh vênh có các loại thảo dược, mỗi loại ngươi mang một gốc về cho ta, ta liền đồng ý cứu hắn."
Vân Mặc Tuyên đồng ý: "Được, bất quá sư tôn sắp không kiên trì được nữa, ngươi đến cứu hắn trước."
"Ngươi đồng ý cũng thực nhanh gọn a." Phương Linh Nguyệt xoa lọn tóc đen trước ngực, nói: "Yên tâm, trước khi ngươi trở về, ta sẽ giữ tính mạng cho hắn. Ngươi trở về càng sớm, hắn sẽ được cứu sớm."
Tuyệt mệnh nhai là địa phương nguy hiểm nhất ngoại trừ Vô tận chi cảnh. Cho dù là trước đây, Vân Mặc Tuyên cũng chưa từng đi qua nơi đó, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-su-ton-nguy-hiem-ta-khong-lam/376206/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.