"Ha ha ha, lão già, không cần lo lắng, bản đại gia cũng không phải là tâm thần
phân liệt."
Thanh âm cất cao lên.
"Ngươi nhìn dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng của ngươi đi."
"Sư phụ nói rất đúng, con rất xấu hổ, lẽ ra con không nên dùng thái độ kiêu
căng như vậy để nói chuyện với người, con sẽ đi diện bích."
Thanh âm hạ xuống.
"Chờ đã! Thực ra không cần như vậy."
"Đương nhiên là không cần! Sớm muộn thì ông đây cũng là đệ nhất thiên hạ,
diện bích? Diện cái quỷ ấy!"
Thanh âm lại cất cao lên.
"... Ngươi đi theo ta."
Trước đống lửa.
Lão đạo kéo Liễu Bình tới trước mặt, sau đó bẻ một nhánh cây chậm rãi vẽ cái
gì trên mặt đất.
"Sư phụ, người đang làm cái gì vậy?"
Liễu Bình nói với giọng kính trọng.
Lão đạo nói: "Thật lâu khi trước, khi Lục đạo Luân hồi vẫn còn là một thế giới
cực lớn, là vua của ngàn tỷ thế giới, được xưng là Hồng Hoang."
"Sau đó, nó bị hủy diệt."
"Hồng Hoang chia làm sáu cái thế giới..."
Nhánh cây vẽ ra sáu cái vòng tròn trên mặt đất, bên trong có viết "Nhân Gian",
"Thiên", "Atula", "Ác Quỷ", "Thú Vương"
và "Hoàng Tuyền".
Liễu Bình ngồi xổm ở một bên, nói với giọng khinh thường: "Đây là sáu thế
giới đó?"
"Đúng thế."
Lão đạo ném nhánh cây qua một bên, trừng mắt nhìn về phía Liễu Bình, nói:
"Lực lượng của sáu thế giới chia làm hai loại, cũng chính là hai loại lực lượng
này phóng đại tính cách của ngươi."
"Sư phụ nói rất đúng, con cũng cảm thấy vậy, thế nhưng con vẫn muốn mượn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/1586835/chuong-842.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.