Liễu Bình đang suy tư, bỗng nhiên một luồng sáng lấp lóe trên bức tượng kia.
Ngay sau đó, bức tượng phát sáng lên.
Một giọng nữ theo đó xuất hiện: "Hoan nghênh người, kẻ tới sau."
"Các hạ là ai?"
Liễu Bình chắp tay hỏi.
"Ta chính là một tia thần niệm của người tu đạo trong thời đại quá khứ, đạo hiệu
của ta là Phong Vũ, được tu hành giả tại rất nhiều thế giới xung là Thánh nhân."
Bức tượng truyền ra một giọng nói.
"Hóa ra ngài là Thánh nhân Phong Vũ."
Liễu Bình nói.
Bức tượng nói: "Người trẻ tuổi, ngươi có thể đi vào nơi đây, chắc hẳn đã khám
phá một bí mật nào đó của Lục đạo Luân hồi, đồng thời tránh thoát khỏi tình
huống tuyệt vọng, vậy mới có cơ hội tới nơi đây..."
"Tiền bối, ta đang nghĩ cách sáng tạo một bộ võ kinh, nâng cao trình độ của
chúng sinh, thế nhưng lại phát hiện dục vọng của chúng sinh quá mạnh, bởi vậy
chịu khổ nhiều, cho nên ta cảm thấy không bình thường."
Liễu Bình nói.
Bức tượng không nói gì.
Từng luồng sáng xuất hiện trong tháp miếu, hiện ra những chuyện mà Liễu
Bình đã trải qua trong quá khứ.
"Rất tốt, người tới tốt."
Bức tượng nói.
Đỉnh đầu của nó toát ra chùm sáng kỳ dị.
Bên ngoài chùm sáng này là màu trắng thần thánh, thế nhưng bên trong ánh
sáng trắng này, lại có một tia sáng đen kịt đang di động không ngừng.
Tia sáng đen này liên tục giãy dụa, đâm thẳng vào luồng sáng trắng, muốn thoát
khỏi sự giam cầm của ánh sáng trắng.
Bức tượng nói: "Ta thấy được cuộc sống trong quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/1586839/chuong-838.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.