Quái vật bước từng bước một đi đến trước mặt Liễu Bình.
Liễu Bình vẫn không nhúc nhích.
Quái vật bỗng nhận thấy một chút không thích hợp, lập tức duỗi tay chộp về
phía Liễu Bình.
Rắc –– Liễu Bình biến mất, mà quái vật bắt được một cục đá dựng đứng, sau đó
nó lập tức bóp nát tảng đá đó đi.
"Thuật pháp Kỳ Quỷ cao cấp... Người đã sớm đào tẩu."
Sắc mặt quái vật âm trầm xuống.
Nó nhìn thoáng qua tảng đá kia, trầm ngâm mà nói: “Nhìn từ dao động thuật
pháp tản ra thì tọa độ của kẻ thi pháp là ——”.
Quái vật bước ra một bước hướng về phía trước, trực tiếp xuất hiện trong một
thế giới ở bên dưới.
Đây là một mảnh núi non trùng điệp.
Liễu Bình đứng giữa những ngọn núi, nhìn quái vật xuất hiện đối diện, mở
miệng nói: “Ta không tin nhân loại là do các ngươi sáng tạo."
"Đó là do người quá mức ngu muội."
Quái vật nói.
Nó đi nhanh về hướng Liễu Bình, mà Liễu Bình không dao động, vẫn mở miệng
nói: “Nhân loại chúng ta sáng tạo ra quá nhiều thứ, tỷ như đao, thương, bom,
chúng đều mạnh hơn nhân loại."
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Quái vật hỏi.
"Các ngươi không phải toàn trí toàn năng, tỷ như mãi tới bây giờ, trước khi triều
Ác Mộng tiến đến thì các ngươi không thể phát huy ra toàn bộ thực lực trên
Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ."
Liễu Bình nói.
"Nhưng giết người đã đủ rồi."
Quái vật vươn tay, bắt được hắn.
Một loạt tiếng chi chi khanh khách vang lên.
Liễu Bình biến mất, thay vào đó là một thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/1697585/chuong-909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.