Chữ nhỏ thiêu đốt lơ lửng ở giữa không trung: “Xét thấy người thành công thu
hoạch tất cả suất diễn, ngươi sẽ thức tỉnh sức mạnh hoàn toàn mới."
"Chúc mừng."
"Ngươi đạt được năng lực hệ biểu diễn: Nghệ Thuật Gia."
"Hóa thật thành hư, hóa hư thành thật, thậm chí tất cả kỹ năng biểu diễn cũng hạ
bút thành văn."
"-- Ngươi không thể chiến thắng kẻ địch, nhưng người vẫn đi về hướng thắng
lợi, bởi vì người giỏi về sáng tạo tất cả lừa gạt."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình ôm quyền nói: “Sư phụ.”.
Lão đạo xua xua tay, nghiêm nghị nói: “Nghiêm khắc mà nói, rất nhiều thứ đều
là người tự thức tỉnh, thật ra ta không tính là sư phụ của ngươi."
"Chỉ cần từng dạy ta thì đều có thể gọi là sư phụ."
Liễu Bình nói.
"Cái này ta cũng đồng ý, nghe đạo có trước có sau... A, sai rồi, ta vẫn không thể
coi là sự phụ ngươi, thôi bỏ đi, chuyện ở nơi này quá phức tạp, sau này chúng ta
lại bàn tiếp."
Lão đạo thở dài và nói.
"Sư phụ, đi, chúng ta đi cứu phân thân của vị Tạ Đạo Linh kia."
Liễu Bình nói.
"Không vội, người phải truyền sức mạnh tà ma cho ba vị phân thân mạnh nhất
kia trước, các nàng sẽ phân tích mọi thứ của tà ma, tìm ra càng nhiều phương
pháp ứng phó, rót vào trong Lục Đạo Luân Hồi."
Lão đạo nói.
"Nàng không sợ sức mạnh của tà ma?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi.
"Lục Đạo Luân Hồi là thuật của nàng, còn không sợ sức mạnh tà ma, thậm chí
có thể chuyển hóa kẻ cầm cờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghe-thuat-gia-luyen-nguc/1733578/chuong-1241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.