🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Từ tổng, phòng quan hệ công chúng đã dùng hết các nền tảng có thể sử dụng, dư luận đã chuyển hướng sang việc ngài và..." Trợ lý dừng lại một chút, mới tiếp tục nói, "Việc nhà họ Từ và Thẩm Thị có ý định kết hôn."

Tổng giám đốc bộ phận tài chính cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, "Cũng may, hiện tại lòng tin của thị trường đối với chúng ta không tệ. Tuy giá cổ phiếu giảm, nhưng sẽ không còn vấn đề gì lớn."

Mọi việc dường như đã được giải quyết suôn sẻ, tất cả đều sắp xếp xong hết.

Nhưng sắc mặt của Từ Lan Đình vẫn trầm ngâm như cũ. Cấp dưới không dám tùy tiện lên tiếng, trong văn phòng nhất thời yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, bầu không khí xung quanh vô cùng ngột ngạt.

Từ Giang mang tâm trạng hối lỗi thay cha mình, nhìn thấy tình cảnh này càng cảm thấy lo lắng hơn.

Đợi mọi người đều đã đi hết, Từ Giang mới lắp bắp lên tiếng: "Anh, anh họ..."

Ánh mắt người đàn ông từ từ ngước lên, đôi mắt sâu thẳm xuyên qua cặp kính mỏng quét thẳng tới.

Từ Giang lập tức đổ mồ hôi lạnh, cậu ta không hiểu vì sao cha mình cứ nhất quyết phải đối đầu với cái tên Diêm Vương sống này!

Nhà họ Từ coi như là đồ trong túi riêng của Từ Lan Đình rồi, dù trong lòng Từ Vĩnh Liên không cam tâm thì chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Từ Lan Đình.

Từ Giang nuốt nước miếng, muốn tìm một đề tài để khác để nói chuyện phiếm vài câu. Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên khuôn mặt của Trần Trúc, nhớ đến khoảng thời gian gần đây Từ Lan Đình dường như khá quan tâm đến cậu nhóc kia.

"Em nói này, anh dùng việc liên hôn để ổn định lòng tin của thị trường, người tình bé nhỏ của anh sẽ không giận chứ ha ha." Từ Giang gãi đầu, cười ngượng ngùng.

Sự im lặng kéo dài khiến tiếng cười của Từ Giang càng thêm gượng gạo. Từ Giang ho khan một tiếng, nhận ra mình hình như đã lỡ lời, "Cái đó, anh họ, xin lỗi, anh cũng biết ba em là người như vậy, ông ấy-"

"Nếu hôm nay cậu đến là để cầu xin cho Từ Vĩnh Liên, vậy thì cậu có thể về rồi."

Từ Giang ngồi đứng không yên, nếu hôm nay hắn cứ thế về, vậy thì có thể đoán trước kết cục sau này của ba mình sẽ như thế nào rồi.

"Anh họ, coi như nể tình dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà..." Từ Giang tự mình cũng thấy những lời này thật vô lý, nghĩ đến năm xưa, cả nhà Từ Lan Đình đề phòng thế lực của ba hắn, đến tận năm Từ Lan Đình ba tuổi mới có tên trong gia phả họ Từ.

Từ Giang đổi giọng, lại nói: "Cũng may, lần này là nhờ anh thần thông quảng đại, nhà chúng ta mới không có chuyện gì." Từ Giang nghĩ ngợi, nói, "Lần sau, lần sau em sẽ làm một bữa tiệc để tạ lỗi với anh. À đúng rồi, lần sau anh dẫn Trần Trúc đến xưởng xe của em nhé, xe trong xưởng tùy nhóc đó chọn, muốn chơi kiểu gì thì chơi!"

Nhắc đến Trần Trúc, trong mắt Từ Lan Đình mới có chút hơi người. Hắn đưa tay lên tháo kính xuống, hơi mệt mỏi, "Cậu về được rồi."

Từ Giang thấy sắc mặt Từ Lan Đình không tốt, cũng không dám nói bậy nói bạ nữa, "Ok, lần sau anh cứ mang Trần Trúc đến chơi nhé, em lúc nào cũng chờ haha!"

Từ Lan Đình nhắm mắt, day nhẹ sống mũi. Mọi chuyện rõ ràng đã được giải quyết êm đẹp, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác mơ hồ khó tả.

Trong mắt Từ Lan Đình, cái gọi là liên hôn chẳng qua chỉ là trò hề xã giao mà thôi, hắn không hề nghĩ đến những việc này sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với Trần Trúc - hoặc nói đúng hơn là, Từ Lan Đình vẫn luôn cố tình không nghĩ đến.

Cho dù là cái danh phận "bạn trai" được đặt trên bàn cân với toàn bộ Từ gia, hoặc với sự nghiệp của Từ Lan Đình, thì nó cũng phải nhường bước lùi về sau thôi.

Thậm chí để làm tăng tính xác thực của tin tức kia, Từ Lan Đình còn nhờ nhà trường để kiểm tra camera giám sát ghi lại cảnh hắn và Trần Trúc cùng nhau thăm lại trường cũ.

Trong nguyên tắc sinh tồn của Từ Lan Đình, khi cần thiết, bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì đều có thể trở thành quân cờ trong tay hắn.

Vì thế, Thẩm Tri Hạ đã thay thế Trần Trúc, trở thành người tình danh chính ngôn thuận sánh bước bên Từ Lan Đình.

Còn Trần Trúc lại trở thành cái bóng ẩn mình sau ánh sáng, không thể công khai.

Hắn đã tự mình dàn dựng một màn kịch hoàn hảo - "Thanh mai trúc mã", "Tình sâu nghĩa nặng", "Cùng về thăm trường cũ". Bằng sự nhạy bén với thị trường và dư luận, Từ Lan Đình đã thành công qua mặt tất cả mọi người, giải cứu công ty khỏi khủng hoảng.

Mọi chuyện rõ ràng diễn ra thuận lợi và tự nhiên như thế. Nhưng sau khi thành công, Từ Lan Đình lại chẳng hề cảm nhận được chút niềm vui nào.

Hắn luôn có ảo giác rằng mọi chuyện vốn không nên diễn ra như vậy.

Lẽ ra tối qua hắn nên đặt sẵn hoa tươi, rượu ngon, cùng người yêu của mình tận hưởng cảnh đêm lãng mạn, cùng ngắm màn pháo hoa được chuẩn bị riêng cho Trần Trúc.

"Tiểu quân tử" trông thì cứng đầu nhưng thực ra lại mềm lòng, có lẽ đã cảm động đến rơi nước mắt.

Sau đó họ hẳn là sẽ quên mình ôm lấy nhau, trao nhau nụ hôn dưới ánh pháo hoa rực rỡ.

Lẽ ra hắn đã nên làm như vậy, hoặc ít nhất vào giây phút Trần Trúc bước sang tuổi hai mươi, hắn nên nói chúc mừng sinh nhật.

"Chậc." Nghĩ đến đây, Từ Lan Đình thấy đầu nhói đau, nhíu chặt mày, hắn cố gắng kìm nén sự bực bội và áy náy mơ hồ trong lòng.

Từ Lan Đình có thể thỏa sức tận hưởng niềm vui mà tình yêu mang lại, nhưng lại theo bản năng kháng cự những rủi ro đi kèm.

Thứ cảm xúc không thể kiểm soát, sự thôi thúc muốn từ bỏ tất cả vì đối phương này, khiến Từ Lan Đình cảm thấy bất an.

Hắn không muốn bản thân rơi mình vào tình cảnh bất trắc và mất kiểm soát như vậy.

Vì thế, hắn hết lần này đến lần khác lờ đi những cuộc gọi nhỡ của Trần Trúc, thậm chí không thèm đáp lại dù chỉ một lời đơn giản.

Nói cho cùng, Từ Lan Đình chưa bao giờ có ý định trao đi trọn vẹn tấm chân tình.

Hắn tự thấy mình đối xử với Trần Trúc đã đủ ưu ái rồi. Còn những thứ khác, hắn cần thời gian để kiểm chứng.

Ít nhất là hiện tại, Từ Lan Đình không muốn phơi bày toàn bộ con người mình.

Từ Lan Đình nhắm mắt, định bụng sau khi bình tĩnh lại sẽ kiên nhẫn dỗ dành tiểu quỷ đang dỗi hờn kia.

-

Sau khi ra khỏi bệnh viện, đột nhiên truyền đến tiếng pháo hoa xé toạc bầu trời đêm.

Trần Trúc ngẩng đầu nhìn lên, thấy những tấm biển đèn LED ở trung tâm thành phố từ từ thay đổi, cậu đứng giữa gió lạnh, đoán có lẽ là một đại gia nào đó đang cầu hôn người mình yêu.

Chẳng mấy chốc, cùng với pháo hoa bay lên không trung, những tấm biển đèn LED cũng thay đổi thành hình ảnh hai người tựa vai nhau.

"marry me"

Trần Trúc nhìn những dòng chữ tiếng Anh rực rỡ trên bầu trời đêm, hé nhẹ môi cười.

Được yêu thương như vậy, chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.

Một tình yêu quang minh chính đại, nồng nhiệt không hề kìm nén, chỉ muốn cho cả thế giới biết đến, đó là thứ tình yêu mà Trần Trúc chưa từng cảm nhận được.

Không sao cả, Trần Trúc nghĩ, hôm nay cậu vừa tròn 20 tuổi, trong vài chục năm tới chắc chắn sẽ có người yêu cậu một cách nồng nhiệt và bất chấp tất cả.

Trần Trúc im lặng đứng tại chỗ, mím môi, một mình ngắm nhìn màn tình yêu hoành tráng của người khác.

Điện thoại trong túi khẽ rung lên vài tiếng, Trần Trúc lấy chiếc điện thoại sắp hết pin ra, nhìn tên người gọi đến liền bật cười.

Từ Lan Đình đi và đến, lúc nào cũng sai thời điểm như thế đấy.

Lúc cậu mang trong mình lòng cuồng nhiệt, thì đối phương biến mất không chút dấu vết; lúc cậu suy yếu đến mức sắp tắt thở, thì Từ Lan Đình lại nhớ ra ở một góc nào đó vẫn còn có một người có danh phận "bạn trai" là cậu.

"Xin chào, có phải là Trần Trúc không ạ?"

Trần Trúc ngửi thấy mùi lưu huỳnh còn sót lại sau khi pháo hoa tàn, chậm rãi đáp một tiếng.

Chuyện là thế này..." Có lẽ trợ lý cũng cảm thấy quá hoang đường, anh ta lựa lời rồi mới từ từ nói, "Vì Từ tổng cảm thấy thành tích thi đại học của cậu quá xuất sắc, nên bên chúng tôi đã giúp cậu đăng ký vào một vài trường đại học ở nước ngoài."

Trần Trúc cắt ngang, giọng lạnh lùng: "Từ Lan Đình đâu?"

Dù sao thì rắc rối của vị tổng tài kia cũng đã được giải quyết, chẳng lẽ đến chút thời gian để xử lý cái "phiền phức nhỏ" này cũng không có sao?

Trợ lý do dự một lúc rồi nói tiếp: "Bạn học Trần, là thế này... ý của Từ tổng là muốn cậu sang các trường đại học hàng đầu ở nước ngoài du học một thời gian..."

"Cho nên, để anh gọi thông báo cho tôi à."

"Cũng không hẳn là vậy." Trợ lý căng thẳng liếc về phía văn phòng, "Chuyện này, là Từ tổng đặc biệt dặn dò-"

Trần Trúc: "Được rồi." Cậu biết tác phong làm việc tàn nhẫn của Từ Lan Đình trong công ty, cũng không muốn làm khó cấp dưới của hắn, "Xin anh nói với Từ tổng của các anh, nếu có thời gian thì tự mình nói chuyện với tôi."

Trần Trúc cười khổ: "Dù sao, tôi cũng là 'bạn trai' của anh ấy mà, phải không?"

Trợ lý vội vàng đáp lời, ánh mắt không tự chủ liếc về phía văn phòng - nơi đó có đường dây nội bộ, có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của anh ta với Trần Trúc.

Không lâu sau, người đàn ông đứng dậy nhấc máy.

"A Trúc." Từ Lan Đình ấn tay lên thái dương, kìm nén sự bực bội trong lòng.

Trần Trúc lại có chút bình tĩnh. Cậu từ từ đi trong màn đêm, trên bầu trời, một chùm pháo hoa lại vừa nở rộ.

Thiếu niên như đang đi trên một bức tranh nền xanh thẫm, trên đó lại là niềm vui của người khác, mỗi một đóa hoa bung nở đều chẳng liên quan gì đến cậu.

Cậu lướt qua hạnh phúc của người đời, từng bước tiến về phía bất hạnh của riêng mình.

"Từ Lan Đình, bây giờ anh có chưa?" Giọng Trần Trúc lẫn trong tiếng pháo hoa chói tai có chút mơ hồ.

Người đầu dây bên kia dừng lại, rồi khẽ thở dài: "Cục cưng, em giận rồi đúng không, hửm?"

Từ Lan Đình l**m môi, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, dịu dàng nói: "Cục cưng, xin lỗi. Lát nữa anh qua, chúng ta cùng nhau ăn mừng, được không?"

"Từ Lan Đình." Trần Trúc đi đến trước một cửa hàng tiện lợi, nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính, thấy đôi mắt hơi sưng và vết thương chưa lành trên cánh tay.

"Anh có thể giải thích rồi đấy." Cậu không có tâm trạng vòng vo với Từ Lan Đình, cũng chẳng định lãng phí thêm thời gian cho một người không hề để tâm đến mình, "Chuyện ghi âm, chuyện du học, còn cả chuyện, anh muốn đính hôn."

Người đàn ông im lặng một lát, trầm giọng nói: "A Trúc, em thông minh như vậy, hẳn là sẽ không hiểu lầm anh."

Trần Trúc cười lạnh: "Đúng vậy. Ghi âm là để bảo vệ tôi; du học là vì nghĩ cho tương lai của tôi; liên hôn là chuyện bất đắc dĩ... Từ Lan Đình," Cậu cắn răng, "Lý do tôi đều giúp anh nghĩ xong cả rồi, có phải bớt nhiều việc hơn không?"

"A Trúc-"

"Im miệng!" Trần Trúc nắm chặt tay, gầm nhẹ, "Từ Lan Đình, thời gian của anh quý giá như vậy thì không cần lãng phí lời thừa thãi cho tôi làm gì. Anh nói thẳng đi, nếu tôi không chịu đi du học thì anh định đối phó với tôi thế nào?"

Trần Trúc: "Dù sao thì trong mắt anh, lý tưởng và hoài bão của tôi đều không đáng nhắc đến, chắc chắn dù dùng cách nào anh cũng sẽ đưa tôi đi, đúng không? Tổng giám đốc Từ!"

Từ Lan Đình cũng có chút tức giận: "Trần Trúc, tôi làm tất cả những việc này là vì ai? Không phải để bảo vệ danh tiếng của em, bảo vệ cái danh 'thiên chi kiêu tử', bảo toàn thể diện của em trước thầy cô bạn bè sao? Nếu không tôi cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy?"

"Đúng nhỉ." Trần Trúc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rực rỡ, đột nhiên cảm thấy bất lực, "Trong mắt anh, tất cả những gì về Trần Trúc tôi cũng chỉ có vậy thôi, đúng không? Học sinh giỏi trong mắt thầy cô, niềm tự hào của trường 16? À..." Trần Trúc cười khổ, "Mất đi những ánh hào quang này, anh Từ Lan Đình có phải sẽ thấy chẳng còn thú vị nữa, không còn cảm giác chinh phục nữa, đúng không?"

Trần Trúc trút hết những cảm xúc dồn nén bấy lâu nay: "Tổng giám đốc Từ, cái anh thích ở tôi cũng chỉ vì những thứ đó thôi, phải không? Mất đi hào quang được mọi người chú ý, thì Trần Trúc tôi làm sao xứng lên được giường của anh?"

Trần Trúc tin, những lời Từ Lan Đình nói trong đoạn ghi âm là để bảo vệ cậu.
Nhưng rất khó để thuyết phục bản thân hoàn toàn lơ đi.

"Chẳng qua chỉ là món đồ chơi bé nhỏ mà thôi, sống chết của cậu ta, thì liên quan gì đến tôi chứ?"
"Cái gọi là "trụ cột của đất nước" trong mắt các cậu ở chỗ tôi, chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhóc nghèo hai bàn tay trắng, ngoài việc trên giường còn có chút thú vị thì-"

Những lời đó, có lẽ không phải do Từ Lan Đình của bây giờ nói.
Nhưng, lại là Từ Lan Đình của trước kia, nói cho Trần Trúc nghe.

Có thể đoán được, nếu Từ Lan Đình trước kia gặp phải tình huống như vậy, với tác phong trước nay của người đàn ông đó, Trần Trúc sẽ có kết cục gì.
Thân bại danh liệt, trắng tay... sau đó giống như vô số tình nhân nhỏ của Từ Lan Đình, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của hắn, như một món đồ bỏ đi bị ném vào góc tường không ai đoái hoài tới.

Mối quan hệ của hai người ngay từ đầu đã sai lầm rồi.

Trần Trúc vốn tưởng rằng, khởi đầu sai lầm cũng có thể tìm thấy giá trị đúng đắn.

Nhưng thực tế cho cậu biết, những tiền đề sai lầm chỉ dẫn đến những kết quả sai lầm hơn mà thôi.

Cho nên dù có cố gắng thế nào để chạm đến kết cục đúng kia, cũng chỉ là đi ngược đường, ngày càng xa rời giá trị đúng đắn.

"Trần Trúc, có cần thiết phải nói những lời khó nghe như vậy không?" Từ Lan Đình trầm giọng, mất đi sự kiên nhẫn thường ngày.

Trần Trúc: "Không cần thiết." Cậu từ từ dựa vào bức tường lạnh lẽo, như con mồi lạc bẫy, chỉ đành mặc người ta định đoạt, "Anh nói đi, Từ Lan Đình - Tổng giám đốc Từ, anh muốn sắp xếp cho tôi như thế nào?"

Có người gõ cửa: "Từ tổng, bên Từ Vĩnh Liên có việc." Từ Lan Đình nhíu mày, phất tay.

Trần Trúc vẫn chờ câu trả lời của Từ Lan Đình, nhưng đáp lại cậu chỉ là sự lừa dối qua loa của người đàn ông.

"A Trúc, em đừng nghĩ nhiều..." Đầu dây bên kia là một loạt tiếng động hỗn tạp, tiếp theo là giọng nói mất kiên nhẫn của Từ Lan Đình, "Bảo bọn họ đợi!"

Trần Trúc nghe thấy người đàn ông quen thuộc dùng lời lẽ dỗ dành: "Ngoan, đợi anh về chúng ta nói chuyện tử tế. Cục cưng, đợi anh."

Chưa đợi Trần Trúc lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng tút tút lạnh lùng.

Gió đêm ập vào mặt cậu, rõ ràng là đêm hè, nhưng Trần Trúc lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Giữa tiếng pháo hoa xé tan bầu trời đêm, thiếu niên tuổi hai mươi bước vào một cửa hàng tiện lợi.

Cậu chậm rãi đi giữa những kệ hàng, cố gắng tìm một chút ngọt ngào cho riêng mình.

Cuối cùng, trước tủ kính ở quầy thu ngân, Trần Trúc thấy một chiếc cupcake lẻ loi.

Nó như bị người ta bỏ lại, lớp kem bên trên đã hơi chảy, đôi tai thỏ nhỏ vốn đáng yêu cũng ỉu xìu rũ xuống.

Trần Trúc chỉ vào chiếc cupcake hình con thỏ còn sót lại: "Xin chào, em lấy cái này ạ."

"Xin lỗi, cửa hàng tụi chị không bán bánh kem để qua đêm."

Trần Trúc nhìn đồng hồ trong cửa hàng, nói: "Mới qua có hai mươi phút, không được mua ạ?"

Có lẽ dáng vẻ Trần Trúc quá đáng thương, hoặc gương mặt đẹp trai đã lay động nhân viên cửa hàng.
"Vậy hay là, em thêm WeChat của chị nhé." Nhân viên đỏ mặt, có chút ngại ngùng, "Nếu em ăn vào có vấn đề gì, bên chị có thể giúp em giải quyết ngay lập tức."

Trần Trúc thanh toán tiền: "Xin lỗi, em không có WeChat."

Phía sau, nhân viên cửa hàng tiếc nuối thở dài: "Quả nhiên, ai trai đẹp cũng lạnh lùng như vậy... Thời đại này ai mà không có WeChat chứ, từ chối qua loa quá."

Trần Trúc xách chiếc bánh thỏ lẻ loi về nhà. Cậu cẩn thận đặt chiếc cupcake lên bàn, rồi lấy ghế đẩu ra, tháo bóng đèn cũ kỹ xuống.

Cậu chuyên tâm thay bóng đèn mới, căn phòng sáng trở lại trông càng thêm cô đơn, lạnh lẽo.
Trần Trúc nhìn chiếc bánh kem cô độc trên bàn, mím môi.

"A Trúc, sinh nhật chúng ta sẽ ăn mừng thật tưng bừng." Lời ngọt ngào của người đàn ông như vẫn còn văng vẳng bên tai, "Bé cưng, đến lúc đó em chỉ cần tận hưởng, mọi thứ còn lại cứ để anh lo."

Trần Trúc đã tin lời dỗ dành của Từ Lan Đình, nên cậu mới tìm khắp nhà rồi nhận ra, ngay cả một cây nến sinh nhật cậu cũng không mua.

Cậu mới nhận ra, đến cả một câu "Chúc mừng sinh nhật" cũng chẳng nghe được.

Trần Trúc cười khổ, chính mình rõ ràng biết Từ Lan Đình bạc tình bạc nghĩa nhưng vẫn tin vào lời nói dối của hắn, rơi vào tình cảnh này cũng đáng đời cậu.

Trần Trúc mệt mỏi ngồi đối diện chiếc bánh kem giấy, nhìn kim đồng hồ quay từng vòng.

Mỗi khi kim đồng hồ nhích một vòng, lớp kem trên bánh lại chảy thêm một chút, và những ảo tưởng của thiếu niên về tình yêu cũng theo đó tan đi.

Cuối cùng cơn buồn ngủ ập đến, Trần Trúc dứt khoát nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Còn chiếc bánh kem nhỏ trên bàn kia, cũng cuối cùng tan chảy từng chút trong giấc mơ của thiếu niên, lớp kem dính bết trên mặt bàn, không ai quan tâm.

Mặt trời lên cao, Trần Trúc mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cậu day trán đang âm ỉ đau, mở mắt thấy cuộc gọi đến từ ông nội.

Trần Trúc ngẩn người. Từ sau khi rời bệnh viện, cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với Trần Văn Quốc.

Trần Văn Quốc cầm thước kẻ từng bước ép cậu thành tài, đặt kỳ vọng rất lớn vào cậu.

Nhưng Trần Trúc lại đưa ra lời hồi đáp tồi tệ nhất. Cậu phụ lòng kỳ vọng của ông, không chỉ dính đến tên khốn như Từ Lan Đình, mà còn lún sâu vào vũng lầy không thể thoát ra.

"Ông nội..." Trần Trúc lúc này mới phát hiện giọng mình khàn đặc không ra hơi, cậu dừng lại một chút, mới gắng gượng lên tinh thần, "Sức khỏe của ông khá hơn chưa ạ?"

Trần Văn Quốc ban đầu cũng im lặng, nhưng nghe giọng nói khàn đặc của Trần Trúc, lòng lại mềm đi: "Trần Trúc, hôm nay là sinh nhật con."

Trần Trúc hít mũi, cố gắng gượng cười: "Sinh nhật người trẻ tuổi thôi mà ông, cũng không có gì to tát."

Trần Văn Quốc lại nghiêm nghị nói: "Hai mươi tuổi là tuổi trưởng thành, dù sao cũng là một dấu mốc đẹp, sao có thể qua loa cho có được?"

Ông nội cố chấp dùng cách của riêng mình, kín đáo mà cưng chiều Trần Trúc: "Con đến đây, ông nội dẫn con đi ăn mừng sinh nhật."

-

Trần Trúc dọn dẹp chiếc bánh kem đã tan chảy trên bàn, cạo lớp kem đi, phần cốt bánh sô cô la bên dưới trông vẫn còn ổn.

"Vâng ạ." Trần Trúc nghĩ, cậu cũng nên đến thăm ông một chút.

Nhưng Trần Văn Quốc lại lớn tiếng ở đầu dây bên kia: "Không cần đến bệnh viện, ông gần khỏi rồi, ở bệnh viện tốn tiền lại phiền phức."

Trần Trúc: "Nhưng mà, việc phục hồi chức năng..."

"Mấy thứ đó không cần thiết, ông cũng một đống xương già rồi, còn mong chạy nhảy được sao?" Trần Văn Quốc chống gậy, từ sảnh lấy số đi ra, "Còn sống là tốt rồi. Con đến đây, ông nội dẫn con đi ăn một bữa ngon."

Nghe giọng nói già nua mà kiên cường của Trần Văn Quốc trong điện thoại, lòng Trần Trúc quặn thắt.

Nếu không phải lo lắng tiền bạc, lo lắng Trần Trúc nợ Từ Lan Đình quá nhiều, Trần Văn Quốc sao lại phải ra viện sớm như vậy?

Nhưng bờ vai Trần Trúc lại quá gầy yếu, ngay cả bản thân cậu còn không đủ sức chống chọi phong ba, thì làm sao có thể che mưa chắn gió cho gia đình?

Trần Trúc mím môi, cẩn thận cất chiếc bánh kem tàn tạ kia đi.

"Ông nội, con muốn ăn bún ở quán kia." Trần Trúc đỡ Trần Văn Quốc, chỉ vào một quán ăn vặt nhỏ đối diện.

Trần Văn Quốc nhìn quán ăn dù đã được sửa sang sạch sẽ nhưng vẫn nhỏ hẹp, không hài lòng nói: "Ta đặt nhà hàng rồi, chỉ có cháu lắm chuyện."

Trần Trúc không để lại dấu vết mà dìu ông vào quán bún: "Con thích ăn ở đây." Nói xong, cậu lại nói, "Hôm nay sinh nhật con, ông nội, ông cứ nghe con đi."

"Được. Cháu trai lớn rồi có chủ kiến riêng." Trần Văn Quốc mặt mày nghiêm nghị, để Trần Trúc dìu đến một chỗ ngồi.

"Ông nội, con thích ăn bún ở đây lâu rồi." Trần Trúc chỉ vào thực đơn, "Ông mới xuất viện, uống canh xương là được rồi, thanh đạm chút."

Trần Văn Quốc vốn muốn ăn mì trộn, nghe vậy liền không vui hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm.

Trần Trúc mím môi cười, lại gọi thêm một xửng bánh bao chiên. Không biết từ khi nào, sự nghiêm khắc và cứng nhắc của Trần Văn Quốc trong mắt cậu lại mang theo chút trẻ con.

Càng về già càng trẻ con, người già vốn dĩ là như vậy, Trần Trúc nghĩ.

"Đợi ăn xong," Dù ở trong quán nhỏ chật hẹp, Trần Văn Quốc vẫn ngồi rất ngay ngắn, "Ta sẽ về quê."

Trần Trúc không chịu: "Ông nội, bệnh của ông vẫn cần tiếp tục điều trị."

Trần Văn Quốc sa sầm mặt, lạnh lùng nói: "Chuyện của ta không cần con lo. Với lại, tiền chữa bệnh toàn bỏ ra cho ta, đương nhiên là ta nợ người ta, ta sẽ tự mình trả."

"Ông nội..."

"Trần Trúc, chuyện này không nói nhiều." Trần Văn Quốc vỗ tay quyết định, không cho Trần Trúc nói thêm, "Con là sinh viên đại học, có được bao nhiêu tiền mà trả? Dù sao thì ông cũng là cán bộ thôn, cũng có chút lương hưu."

Cuối cùng, Trần Văn Quốc nghiêm mặt, dặn dò Trần Trúc: "Trần Trúc, nghe lời ông. Ông biết tâm ý của con, nhưng nhiệm vụ hàng đầu của con bây giờ là học cho tốt, đợi có bằng cấp rồi, con mới có năng lực làm những chuyện khác."

Trần Trúc cúi đầu, từng chút một ăn hết bún trong bát.
Trần Văn Quốc sợ cậu không nghe lời, lại nói: "Trần Trúc, nghe thấy chưa?"

"Dạ." Trần Trúc khẽ đáp, nhìn bóng lưng không còn thẳng tắp của ông nội, lòng thấy cay cay, "Nghe ạ."

-

Trước khi tiễn Trần Văn Quốc lên xe, Trần Trúc nhận được điện thoại của cô và dượng.

Đầu dây bên kia còn lẫn tiếng cười đùa của anh em họ: "Anh Trúc ơi bao giờ về ạ!", "Anh Trúc, chúc mừng sinh nhật nhé!", "Trúc ơi, em về anh dẫn em ra bãi cát mò cá ăn, dạo này chỗ đó có nhiều người đi câu cá lắm..."

Cô mãi mới giành lại được điện thoại, dặn dò vài câu rồi bị Trần Văn Quốc cắt ngang.

"Đã hai mươi tuổi rồi, còn lo nó bị cảm lạnh làm gì." Nói vậy, Trần Văn Quốc vẫn liếc nhìn áo trên người Trần Trúc, thầm tính đến mùa đông nên gửi cho cậu vài chiếc áo khoác lông vũ ấm áp.

Trần Trúc đáp lời từng cái một, vừa nghe cô và dượng dặn dò liên tục, vừa đưa Trần Văn Quốc lên xe.

Trần Trúc nhìn xe khởi động, Trần Văn Quốc đột nhiên đưa tay ra ngoài, ném cho cậu một túi giấy.

"Ông nội!" Trần Trúc có chút mơ hồ nhìn chiếc xe từ từ chạy đi, Trần Văn Quốc vẫy tay với cậu, "Mau về đi, đừng tiễn nữa!"

Đợi đến khi chiếc xe biến mất ở cuối con đường, Trần Trúc mới cúi đầu nhìn chiếc túi giấy trên tay.

Không cần mở ra, cậu cũng biết bên trong là gì.

Tình yêu của Trần Văn Quốc mãi mãi vẫn luôn âm thầm như vậy, nhưng lại như dòng nước dài, bao bọc từng bước trưởng thành của Trần Trúc.

Trần Trúc nắm chặt xấp tiền trong tay, hít một hơi thật sâu.

Phải nhanh chóng trưởng thành, Trần Trúc nghĩ, nhất định phải nhanh chóng trưởng thành.

-

Dưới ánh mặt trời chói chang, thiếu niên dừng chân trước hết bảng tuyển dụng này đến bảng tuyển dụng khác.

Gió hè lướt qua gò má trắng trẻo, thổi bay những giọt mồ hôi trên trán.

"Xin lỗi, ở đây chúng tôi cần nhân viên làm lâu dài, không tuyển người làm hè."

"Cậu thế này sao khuân vác hàng hóa được? Không được không được, cậu tìm việc khác đi."

"Quán bar chúng tôi chỉ tuyển nữ phục vụ, xin lỗi."

Trần Trúc tìm một mái hiên có chút bóng mát, xem từng tờ rơi tuyển dụng trên tay.

Bỏ qua những công ty vừa nhìn đã biết là lừa đảo, cuối cùng chỉ có một trung tâm dạy thêm có vẻ phù hợp.

Trần Trúc gọi điện đến, đối phương lại yêu cầu cậu phải có kết quả thi đại học và giấy báo nhập học mới cho cơ hội phỏng vấn.

Vì kết quả thi đại học còn chưa có, Trần Trúc chỉ có thể ước lượng: "Thành tích của tôi chắc là trong top ba của thành phố..."

Còn chưa đợi Trần Trúc nói hết, người đầu dây bên kia đã cười nhạo cúp máy, còn châm chọc thêm một câu: "Thủ khoa đại học chúng tôi mời không nổi."

Trần Trúc không hề nản lòng vì bị chế giễu, tiếp tục gọi đến trung tâm dạy thêm thứ hai, thứ ba, thứ tư...

Cuối cùng, một trung tâm dạy thêm tiểu học sau khi biết Trần Trúc là học sinh trường 16, bày tỏ sẽ cân nhắc.

Không ai biết, niềm tự hào của trường 16 lại trốn trong một mái hiên nhỏ bé, cúi đầu vì chút tiền lương ít ỏi.

Nhưng bờ vai thiếu niên vẫn thẳng tắp, dù trong nghịch cảnh cũng chưa từng cúi mình. "Dạ được, cảm ơn anh." May thay vẫn còn chút hy vọng, Trần Trúc không hề nản chí.

Cậu chậm rãi bước đi trên đường phố lúc hoàng hôn, bình tĩnh đi ngang qua từng cửa hàng xa xỉ tráng lệ, đi qua cửa hàng bóng rổ mà mình từng ao ước vô số lần, thiếu niên cuối cùng cũng không dừng chân.

Cậu đi qua những con đường phồn hoa, bước những bước không nhanh không chậm, trở về căn nhà nhỏ rách nát của mình.

-

Kim đồng hồ trượt đến 11 giờ, Trần Trúc lau mái tóc còn hơi ẩm, mở cuốn sách tiếng Anh sắp đọc xong ra.

Bên tai là tiếng tích tắc của đồng hồ, mắt Trần Trúc dừng trên những dòng chữ tiếng Anh phức tạp, nhưng lòng lại phập phồng, suy nghĩ ngổn ngang.

Cậu đã từng nghĩ đến sự bạc tình của Từ Lan Đình, nhưng chưa từng nghĩ hắn sẽ đặt cậu ở vị trí thấp hèn đến vậy.

Đối với một người coi trọng tình nghĩa như Trần Trúc, việc bỏ mặc bạn trai cả ngày sinh nhật như vậy thật quá tàn nhẫn và hoang đường.

Cậu nhận ra mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng, đó là đánh giá quá cao sự chân thành của Từ Lan Đình.

Cho dù có danh phận "bạn trai" mà Từ Lan Đình đã đích thân nói ra, nó cũng chẳng hề giống như điều Trần Trúc mong đợi.

Người yêu trong miệng Từ Lan Đình, chẳng qua chỉ là một thân phận nhỉnh hơn tình nhân nhỏ một chút mà thôi.

Sự nghiệp của Từ Lan Đình, các mối quan hệ, bạn bè... thậm chí là sở thích vu vơ của hắn, đều được đặt lên trên người "bạn trai" này.

Trần Trúc nhìn đồng hồ, tự giễu, cậu vậy mà lại ảo tưởng người đàn ông như Từ Lan Đình sẽ vì mình dừng chân, quả thật là không biết tự lượng sức mình.

Kim đồng hồ chỉ 11 giờ rưỡi, Trần Trúc khép sách lại, lấy chiếc điện thoại cũ kỹ ra.
Cậu không muốn chờ đợi thêm nữa.

Đầu dây bên kia vẫn là những lời khách sáo của trợ lý. Trần Trúc nhàn nhạt nói: "Nói với Tổng giám đốc Từ của các anh, tôi muốn chia tay."

Lần này lại nhanh đến bất ngờ, giọng nói tức giận của người đàn ông truyền đến: "Trần Trúc, rốt cuộc em đang làm loạn cái gì đấy?"

Trần Trúc tuyệt vọng nhắm mắt, khẽ nói: "Từ Lan Đình, lúc trước sao anh lại muốn tôi làm bạn trai của anh?"

Chẳng lẽ nhìn cậu tràn đầy chờ mong, rồi lại rơi vào vực sâu thì rất thú vị sao?

Trần Trúc vốn có thể đường hoàng rút lui sau khi Từ Lan Đình chơi chán. Cậu có lẽ sẽ khó chịu một thời gian mà thôi, có lẽ sẽ không tuyệt vọng như bây giờ.

Nhưng Từ Lan Đình lại không buông tha, dựa vào chút lời hứa hẹn mà đánh tan phòng tuyến của Trần Trúc, lừa lấy tình yêu của cậu.

Người đàn ông dùng 1% chân thành làm mồi nhử, lại muốn chiếm đoạt 100% tình yêu của Trần Trúc.

Mà Trần Trúc lại ngốc nghếch tin vào những lời ngon ngọt hắn tùy tiện thốt ra, cuối cùng, dại dột trao đi tất cả, một chân bước vào vực sâu.

Từ Lan Đình dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Trần Trúc, anh thích em, em cũng thích anh, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?" Hắn dùng tay chống trán, nhẫn nại nói: "Thật sự, mấy ngày nay anh thật sự hơi bận, có lẽ đã xem nhẹ cảm xúc của em, nhưng, em đợi anh thêm một chút đi, ngoan, anh xử lý xong-"

"Không." Trần Trúc lạnh lùng nói, "Tôi sẽ không đợi nữa."

Ở đầu dây bên kia, người đàn ông im lặng một hồi, rồi từ từ nói: "Trần Trúc, có phải em đang giận chuyện mấy ngày nay không? Đợi anh về, anh có thể từ từ giải thích cho em nghe-"

"Giải thích cái gì?" Trần Trúc cười lạnh, "Là chuyện anh không định ép tôi ra nước ngoài, hay những hình ảnh tôi thấy trên tivi đều là ảo giác?"

Trần Trúc hít sâu một hơi, kìm nén, "Hay là, những lời trong đoạn ghi âm không phải do anh nói?"

Từ Lan Đình: "Em biết mà, những lời tôi nói đều là để bảo vệ em, Trần Trúc, em đừng nghĩ linh tinh."

"Đúng vậy." Trần Trúc nói, "Để bảo vệ tôi... nhưng, Từ Lan Đình tôi hỏi anh này, những lời đó thật sự không có căn cứ sao?" Cậu cười khổ, "Không phải, đúng không. Ngay từ đầu, anh vốn đã nhìn nhận tôi như vậy rồi. Một món đồ chơi của anh, một thằng nhóc nghèo, một tình nhân nhỏ không thể ra ánh sáng."

Im lặng hồi lâu, không khí xung quanh như ngưng đọng.

Sau đó, Trần Trúc nghe thấy giọng điệu trầm thấp, lạnh lùng của người đàn ông: "Trần Trúc, những việc này, chẳng lẽ từ đầu em không biết sao?"

Đúng vậy... Trần Trúc nghĩ, cậu biết, chỉ là chính cậu đã hèn hạ, tự mình dâng lên cho Từ Lan Đình giày xéo mà thôi.

Mối quan hệ của họ vốn đã không bình đẳng. Từ Lan Đình trong tình cảm tuyệt đối không phải người toàn tâm toàn ý, Trần Trúc cũng không làm được việc giả tạo để chơi trò tình ái với hắn.

Cho nên, tất cả ngay từ đầu, đã sai rồi...

Trần Trúc nhắm mắt: "Từ Lan Đình, vậy bây giờ anh đã chơi đủ chưa?"

"A Trúc, bây giờ em là bạn trai của anh." Từ Lan Đình ôn tồn dụ dỗ, "Chúng ta không phải đang chơi, chúng ta... đang thử hẹn hò."

Thử... hẹn hò. Từ Lan Đình mãi mãi như vậy, làm gì, nói gì, vẫn luôn chừa đường lui cho mình.
Không phải kiểu chính thức hẹn hò, cũng không phải yêu đương, càng không phải công khai quan hệ... mà là kiểu "thử hẹn hò" nực cười.

Trần Trúc vô cớ bực bội. Dựa vào đâu mà Từ Lan Đình có thể tiến rồi lùi thoải mái như vậy, còn cậu lại ngốc nghếch vì một danh phận "bạn trai" buồn cười mà chịu trói buộc, cam tâm tình nguyện làm kẻ thua cuộc dưới tay hắn.

Trần Trúc đã nghĩ đến chuyện cả đời, vậy mà cậu chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời của Từ Lan Đình.

Cậu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, không muốn dây dưa với hắn nữa: "Từ Lan Đình, chuyện đi nước ngoài anh không cần tốn công sắp xếp, tôi sẽ không đi."

"A Trúc, đừng quậy. Em có biết những chuyện này lộ ra sẽ ảnh hưởng đến em thế nào không?" Từ Lan Đình thở dài, "Em vẫn còn nhỏ, chưa hiểu được xã hội hiểm ác như thế nào."

Hiểm ác? Trần Trúc cười lạnh, cậu lúc này không phải đang nếm trải lòng người hiểm ác sao?

"Tổng giám đốc Từ," Trần Trúc cắt ngang lời người đàn ông, "Tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi, danh tiếng đối với tôi có là gì đâu."

Từ Lan Đình: "Trần Trúc, vì sao em cứ phải bướng bỉnh như vậy?" Hắn thở dài, "Trần Trúc, đừng làm loạn nữa, ra nước ngoài anh sẽ đi cùng em, tất cả đã sắp xếp xong, sau khi du học xong em vẫn có thể về xây dựng tổ quốc."

Người đàn ông sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, tất cả dường như đã ổn thỏa.

Nhưng hắn chỉ có một điều không hề nghĩ đến, đó là ý nguyện của Trần Trúc. Cái gọi là "vì tốt cho em", chẳng qua cũng chỉ là cái cớ cho tính độc đoán chuyên quyền của Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình nhẫn nại giải thích: "Mấy năm nay nội bộ Từ Thị có chút bất ổn, chúng ta không thể để bất kỳ ai nắm được điểm yếu, biết không?"

Thì ra là vậy... Sau khi Từ Lan Đình tung tin muốn liên hôn với Thẩm Thị, làm sao có thể để "bạn trai chính thức" Trần Trúc lộ ra được.

Trần Trúc chỉ có thể ẩn mình trong bóng tối, làm một lốp xe dự phòng bé nhỏ.

"Thật nhỉ, phiền phức thật đấy." Trần Trúc nói, "Tổng giám đốc Từ, tôi có một cách có thể giúp anh thoát khỏi tình cảnh khó khăn này."

Trước khi Từ Lan Đình mở miệng, Trần Trúc chậm rãi kiên định nói: "Anh buông tha cho tôi, tôi cũng buông tha cho anh. Như vậy, anh không cần lo lắng thân phận của tôi bị lộ sẽ gây tổn thất cho công ty, tôi cũng không cần vì anh mà lo được lo mất, vẹn cả đôi đường."

Cậu chậm rãi, từng chữ từng chữ nói: "Chúng ta chia tay, ai cũng được giải thoát."

Nói xong, Trần Trúc cúp máy. Giọng nói tức giận của người đàn ông tắt lịm trong tiếng tút tút lạnh lùng của điện thoại.

Như tỉnh cơn ác mộng, lại tựa như bước vào một cơn ác mộng khác. Trần Trúc nhìn màn hình điện thoại đang dần tối đi, im lặng ngồi rất lâu.

Đến khi tiếng chuông đồng hồ báo hiệu nửa đêm sắp điểm, một ngày bình thường nhưng cũng đặc biệt này sắp kết thúc rồi, Trần Trúc mới như bừng tỉnh.

Cậu rửa mặt, lấy cây nến sinh nhật vừa mua ở dưới lầu, lấy chiếc cupcake được bảo quản trong chậu nước ra, bày lên bàn.

Bật lửa lóe lên thắp sáng ngọn nến. Trần Trúc tắt đèn, trong bóng tối, ánh nến yếu ớt chập chờn.

Trên bức tường loang lổ, bóng dáng thiếu niên dao động, cô đơn hòa vào bóng đêm.

Trần Trúc cứ ngồi như vậy, nhìn ngọn nến từ từ cháy hết, nhìn ánh sáng cuối cùng lung lay sắp tàn.

Sau đó, cậu cúi người, thổi tắt ngọn nến.

Trong đêm tối mờ mịt, giọng nói của thiếu niên nhàn nhạt mà bi thương.

"Anh ơi, em không muốn yêu anh nữa."

Cậu nói: "Đồ khốn, em sẽ không chờ anh về nhà nữa đâu."

Đêm đó, Trần Trúc tuổi 20 thu dọn số hành lý ít ỏi của mình, mang theo chút tiền Trần Văn Quốc cho rồi rời khỏi căn nhà cũ nát này.

Cậu rời khỏi cái tổ ấm luôn chờ Từ Lan Đình dừng chân, đi về tương lai của riêng mình.

Trên bàn, chiếc bánh kem ăn dở, giống như quả bóng rổ đã bỏ lỡ trong tủ kính kia, Trần Trúc đều không cần nữa.

Bánh kem cậu không cần, bóng rổ cậu không cần.

Từ Lan Đình, cậu cũng không cần nữa.

••••••••

Tác giả:

Tới rồi tới rồi, truy chồng muốn hẹo sắp tới rồi!

Lên VIP rồi, có thể ngược Từ phắc boi rồi! (Vui vẻ xoay vòng vòng)

Cảm ơn sự ủng hộ của cácchị em trong thời gian qua, chương này sẽ gửi ngẫu nhiên 200 hồng bao!

Gửi kèm một truyện sắp ra mắt【Mùng 1 tháng 6 sẽ mở】

#Vạn nhân mê công tu la tràng sảng văn#

Giang Hải Triều người như tên, là một hải vương chính hiệu.

Showbiz lớn bao nhiêu, số bạn trai cũ của anh có bấy nhiêu:

Nam thần trường danh tiếng hễ thấy anh là nghiến răng nghiến lợi;

Nghệ sĩ mới nổi vừa chung sân khấu với anh là lắp bắp;

MC nổi tiếng phỏng vấn anh mà không nhịn được đỏ mắt.

Giang Hải Triều: "Đừng hỏi, hỏi là đều đã từng yêu."

Báo ứng đến rất nhanh, hải vương sau khi lãng tử hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng lật thuyền bị người ta đăng lên hot search

#GiangHảiTriềutra nam#, #Bàn về những bé đáng thương bị ảnh đế đá#

Ngay khi mọi người chuẩn bị hóng chuyện thì một vị đại gia quanh năm lọt top bảng xếp hạng tỷ phú, cuối cùng cũng nhớ ra tài khoản web của mình.

Hoắc Diễm: "Không yêu mấy người thì đâu phải lỗi của em ấy, chia tay rồi mà còn dây dưa mất não."

Đêm đó, hot search bùng nổ ba lần liên tiếp, #Tỷ phú Hoắc Diễm và Giang Hải Triều từng kết hôn ở nước ngoài!#, #Giang Hải Triều chồng cũ#, #Cảm giác được đại gia bảo vệ là như thế nào#

Đêm xuống, một vị đại gia được mệnh danh "lý trí tỉnh táo" nào đó gõ cửa phòng ảnh đế.

Giang Hải Triều bật cười: "Hoắc tổng, lý trí tỉnh táo của anh đâu rồi?"

Người đàn ông tự giễu cười, đưa tay cởi nút áo sơ mi: "Giang Hải Triều, anh vẫn luôn rất lý trí, cũng rất tỉnh táo."

Anh tỉnh táo nhìn mình nhảy vào hố lửa, lý trí trước mặt anh mà làm ra những việc ti tiện.

Giang Hải Triều: Kẻ thù tìm tới cửa, việc đầu tiên là c** q**n áo ra là sao vậy QWQ

Ngày hôm sau, dư luận đảo chiều-#Nguyên nhân ly hôn của Giang Hải Triều#, #Ảnh đế hóa ra mới là bé đáng thương?#

Dân tình nhanh chóng não bổ ra một bộ phim "Tỷ phú yêu cô bé lọ lem, nhưng lại bị người nhà phản đối! Cuối cùng Giang Hải Triều bất đắc dĩ ly hôn, đi xa, tập trung sự nghiệp, từ đó chơi bời chốn nhân gian, biến thành một tên tra nam" kiểu máu chó.

Mọi người: "Hóa ra cậu có nỗi khổ riêng!"

Nam thần trường học: "Anh ơi, hồi đó anh chia tay em, có phải là vì không tin vào tình yêu nữa không?"

MC: "Em nguyện chờ anh bước ra."

Tiểu thịt tươi: "Anh ơi, chúng ta đi du lịch đi! Du lịch sẽ giúp người ta quên đi phiền muộn."

Giang Hải Triều: "Hừ" #Thận hư#

Giang Hải Triều vui vẻ bỏ tình cũ, ly hôn: Ai mà ngờ được chồng cũ ngày xưa chỉ ăn rau ăn muối, giờ lại trở thành ông trùm giới tài chính chứ?!

Lily: Từ Lan Đình tội nhỉ, tội chưa xử :) Chap này dài bằng 3 chap, em bé bước ra cái lồng tình yêu khờ dại rồi, chúc mừng em.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.