🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Lễ khai giảng của trường 16 đã kết thúc tốt đẹp. Xin cảm ơn sự hiện diện của các vị hiệu trưởng, cùng toàn thể thầy cô và học sinh-"

Giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình vang vọng trong lễ đường trống trải, mà Từ Lan Đình chỉ nhớ đến giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của thiếu niên vừa rồi.

Hắn đứng dậy, chậm rãi cài khuy áo vest: "Hiệu trưởng Lý, không biết tôi có vinh hạnh được gặp em học sinh đại diện khối 12 vừa rồi không?"

Người đàn ông thuận lợi đến được hậu trường của lễ đường. Trong phòng chuẩn bị, thầy cô và học sinh qua lại vội vã.

Khoảnh khắc Từ Lan Đình chậm rãi bước vào, đám đông thoáng ngẩn người, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.

"Xin chào, tôi muốn hỏi bạn Trần Trúc có ở đây không?" Người đàn ông mặc bộ vest đen thẳng thớm, mày kiếm mắt sâu, dung mạo tuấn tú, chỉ một cái nhìn đã khiến người ta ngơ ngác.

"Trần Trúc, có người tìm em kìa!"

Lời vừa dứt, một bóng hình màu trắng vượt qua đám đông, vội vã xuất hiện.

Sau tấm màn, giọng nói của người dẫn chương trình trở nên mơ hồ: "Cũng xin cảm ơn bạn Trần Trúc, đại diện xuất sắc khối 12 năm nay đã chia sẻ và khích lệ. Hy vọng các em học sinh mới đều có thể giống như vị học trưởng này, giữ vững tinh thần của một quân tử mà tiến lên phía trước-"

Bóng dáng thiếu niên từ giọng nói mờ ảo qua micro trở nên chân thực, rõ ràng. Dáng người cậu thẳng tắp, vai tuy gầy nhưng không hề khom xuống, trông như một cây trúc nhỏ kiên cường trước gió.

Hơi nóng cuối hè vẫn chưa tan hết, gió hè nhớp nháp và oi bức.

Nhưng khi cậu từng bước đi đến, mùi xà bông thoang thoảng trên người như một cơn gió mát lành, nhẹ nhàng xua tan đi cái oi bức xung quanh.

Từng chút, từng chút một, thấm vào trái tim nóng nảy của người đàn ông ấy.

Âm thanh, mùi hương, màu sắc - lần đầu tiên Trần Trúc xuất hiện trong cuộc đời Từ Lan Đình, tất cả đều quá hoàn hảo.

Trần Trúc với dáng vẻ đẹp đẽ nhất đến bên cạnh Từ Lan Đình, nụ cười trong sáng trên khuôn mặt là lưỡi dao vô hình giết người, khiến người ta trong nháy mắt sa vào.

"Chào anh, xin hỏi anh tìm em có chuyện gì ạ?"

Từ Lan Đình thoát khỏi ngẩn ngơ trong giây lát, mỉm cười, đưa tay ra: "Tôi là Từ Lan Đình, cũng là đàn anh của các em."

Trần Trúc nhìn bàn tay thon dài của người đàn ông, có chút khó hiểu, cậu có do dự, chậm rãi đưa tay ra.

Khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào nhau, người đàn ông mới lộ ra một nụ cười chân thật đã lâu không thấy.

"Rất vui được làm quen với em." Từ Lan Đình nói.

Trần Trúc dừng lại một chút, cười: "Cảm ơn, em cũng rất vui được làm quen với anh."

Nụ cười chân thành của thiếu niên như một cơn gió mát lướt qua lòng người, khiến người ta không thể nào dứt ra.

Từ Lan Đình chậm rãi buông tay Trần Trúc, giả vờ vô tình nói: "Bạn Trần, tôi rất thích bài phát biểu vừa rồi của em, không biết có vinh hạnh được mời em dùng bữa cơm không - em đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình của học sinh khối 12 năm nay thôi."

Trần Trúc nghĩ một chút: "Cảm ơn, nhưng em còn phải đi học..."

"Vậy tôi đợi em tan học." Từ Lan Đình cười, cố ý tiếp cận, không chút dấu vết mà dụ dỗ.

"Vậy được." Trần Trúc nói, "Nhưng thời gian của em không nhiều, cứ ăn ở nhà ăn thôi."

"Được thôi." Con cáo l**m môi, hờ hững đáp.

Từ Lan Đình cứ như vậy kéo Trần Trúc từ bệ thờ xuống trần gian, trong quãng thời gian dài sau này, ban tặng cho cậu dịu dàng, rồi lại làm cậu tổn thương bằng sự tuyệt tình.

"A Trúc, ở bên anh."

"Dạ."

.

Tỉnh mộng, Từ Lan Đình mở mắt, trước mắt là một mảnh tối đen.

Hắn theo bản năng sờ lên bên gối - trống trải, lạnh lẽo.

Người tỏa sáng trong giấc mộng tựa như một cơn gió lùa se sắt, vội vàng lướt qua thế giới của Từ Lan Đình mà không để lại dấu vết.

Từ Lan Đình im lặng đứng dậy, nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ.

Tỉnh mộng, bên tai dường như vẫn còn dư âm ngày cũ. Từ Lan Đình ngỡ như lại nghe thấy bài phát biểu của Trần Trúc trong lễ khai giảng năm nào.

Quân tử như trúc, quân tử như trúc... A Trúc của hắn vốn dĩ nên có một tương lai tươi sáng rực rỡ.

"Anh mới là tảng đá cản đường trên con đường đời của cậu ấy",

"Cậu hãy buông tha cho thằng bé Trúc nhà ta đi",

"Trần Trúc đáng lẽ nên chuyên tâm thực hiện lý tưởng của mình!"

Từ Lan Đình đột nhiên thấy hơi đau đầu. Hắn hít một hơi thật sâu, trong phổi tràn ngập u ám và bứt rứt.

Hắn vốn cho rằng mình có thể cho Trần Trúc một tương lai tốt đẹp nhất, hắn muốn bù đắp, muốn che chở cho thiếu niên trưởng thành thật tốt.

Nhưng Phương Húc đã cho hắn một gậy vào đầu, Từ Lan Đình không thể không đối mặt với sự thật là chính mình đã hủy hoại Trần Trúc.

Đúng vậy, nếu không có sự xuất hiện của hắn, Trần Trúc đã không rơi vào tình cảnh hiện tại.

Sự thật mà Từ Lan Đình luôn cố tình trốn tránh, bỏ qua, cứ như vậy bị người khác tàn nhẫn vạch trần.

Buông tay, dường như là cách duy nhất để hắn bù đắp cho Trần Trúc.

Nhưng, nhớ lại nụ cười trong sáng kia của cậu... Từ Lan Đình làm sao có thể quên cậu giữa biển người được chứ.

Từ Lan Đình nản lòng thở dài. Làn khói trắng trên đầu ngón tay tựa như sương mù bao phủ trước mắt, hắn nheo mắt, suy nghĩ ngổn ngang.

Mãi đến sáu giờ sáng, trợ lý gửi đến thông tin chuyến bay: "Từ tổng, vé máy bay đi Úc đã đặt xong cho ngài rồi ạ."

Từ Lan Đình nhìn thông tin chuyến bay trên điện thoại, rất lâu, rất lâu...

Cho đến khi đốm lửa đỏ trên đầu ngón tay biến thành màu xám tro.

Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, cũng tắt luôn điện thoại.

Hắn phải tự giam mình lại... Từ Lan Đình nghĩ, hắn phải nhốt con quái thú đang rục rịch kia vào lồng thôi...

"Trần Trúc! Trần Trúc!"

Trần Trúc từ trong bóng râm lốm đốm ngước đầu lên. Từng vệt nắng rải rác trên hàng mi cậu, gió mát thổi qua, mang theo mùi hương trái cây.

Người vừa gọi tên cậu đang chạy tới là một cậu bé lai tóc vàng, mắt nâu.

Cả ngày bận rộn trong vườn trái cây, cậu ta vẫn không hề mệt mỏi, vẫy chiếc mũ rơm về phía Trần Trúc mà cười rạng rỡ: "Juice time!"

Mỗi buổi trưa, chủ vườn đều mời mọi người uống nước ép.

Nhưng Trần Trúc lại rất ít khi nghỉ ngơi. Cậu luôn vùi đầu làm việc khi mọi người đang nghỉ - như vậy cậu mới có thể về nhà sớm hơn một chút.

Nhưng cậu nhóc tóc vàng lại nghĩ rằng Trần Trúc ngại ngùng, cho nên nên mỗi ngày đều ôm một ly nước ép dưa hấu đỏ au, lẽo đẽo theo sau cậu.

"Hôm nay là watermelon juice," cậu nhóc tóc vàng với khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời nói, "Trần Trúc, anh uống đi."

"Cảm ơn, Diệp Hi." Trần Trúc không từ chối ý tốt của cậu ta, xắn tay áo, nhận lấy ly nước ép mát lạnh giải khát.

Cậu bé lai tóc vàng tên là Diệp Hi, cha cậu là người Trung Quốc nên cậu có thể nói một chút tiếng Trung. Thêm vào đó là tính cách nhiệt tình, thích giúp đỡ người khác, cậu ta rất nhanh đã kết bạn được với Trần Trúc.

Hay đúng hơn là cậu ta đơn phương kết bạn với Trần Trúc - Trần Trúc thật sự quá bận, phần lớn thời gian đều là Diệp Hi lẽo đẽo theo sau hỏi đông hỏi tây.

"Mỗi ngày anh tan làm đều đi đâu vậy?"

"Về nhà."

"Vậy chẳng phải rất chán sao? Em biết một chỗ rất vui, anh đi đi - chúng ta đi đi?"

Trần Trúc nhàn nhạt từ chối: "Không được."

Diệp Hi không hề nản lòng: "Vậy lần sau."

"Lần sau cũng không có thời gian."

"Vậy lần sau nữa." Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Hi nhìn chằm chằm vào Trần Trúc, "Lần sau nữa nữa?"

Trần Trúc bị câu hỏi của cậu ta làm cho bật cười: "Tôi rất bận, không có thời gian."

"Bận cái gì chứ?" Diệp Hi lắc đầu, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cậu ta nhìn Trần Trúc một cách ngây thơ và chân thành: "Một lần cũng không được sao?"

"Không được." Không phải Trần Trúc lạnh lùng, mà là thời gian của cậu quá eo hẹp.

Dạo gần đây, Trần Trúc vừa làm việc vừa học tiếng Anh, ngoài ra còn tự học IELTS và một vài sách chuyên ngành.

Đến Úc rồi, cậu tiếp xúc được với rất nhiều du học sinh tranh thủ kỳ nghỉ hè làm thêm, từ họ mà biết được một vài thông tin về việc du học.

Trần Trúc biết điều kiện của mình còn quá xa so với những trường đại học hàng đầu, nhưng cậu vẫn mua một tấm bưu thiếp của Đại học Harvard.

Khi dán tấm bưu thiếp lên đầu giường cũ kỹ trong phòng ký túc xá, một vài suy nghĩ dần dần hiện lên trong đầu cậu.

Mỗi ngày cậu đều để ý tin tức chính trị trong nước, về những thay đổi của các vùng quê nghèo khó, về chính sách xóa đói giảm nghèo - bước chân xóa đói giảm nghèo của Quý Châu cũng đang dần tăng tốc.

Trần Trúc vẫn luôn biết mình muốn gì, nhưng giây phút này, ở nơi đất khách quê người cách xa vạn dặm, cậu mới càng thêm rõ ràng hơn.

Trần Trúc dán lại bức thư pháp ông nội viết lên đầu giường - Trời đãi kẻ cần cù.

Mà ở mặt sau tờ giấy đã ố vàng kia, còn có một dòng chữ phóng khoáng, tuấn tú của chính cậu.

Công nghệ thoát nghèo, khoa học hưng quốc.

Cậu đã nhận lấy lời răn dạy từ người đi trước, kế thừa quá khứ, khai phá tương lai, cố gắng tìm kiếm một con đường mới.

Thiếu niên trong nghịch cảnh đã đặt ra một mục tiêu lớn lao, toàn tâm toàn ý hướng về tương lai đó.

"Trần Trúc?" Diệp Hi đột nhiên đưa tay ra, chạm vào giữa đôi mày đang hơi nhíu lại của cậu, "Anh không vui."

Trần Trúc khẽ lùi lại. Diệp Hi nhỏ giọng nói một tiếng xin lỗi, ngước mắt cẩn thận nhìn cậu.

Bộ dạng kia khiến Trần Trúc không khỏi nghĩ đến một con husky từng gặp khi phạm lỗi...

"Trần Trúc, anh lúc nào cũng không vui." Diệp Hi đi theo sau lưng cậu, vừa giúp khiêng giỏ trái cây vừa nói, "Em muốn anh vui."

Trần Trúc cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn người phía sau một cái.

Không thể không nói, Diệp Hi có ngoại hình rất ưa nhìn - khuôn mặt thiên sứ đáng yêu, cười lên bên má còn có lúm đồng tiền nhỏ, trông rất thân thiện.

Nhưng "thiên sứ nhỏ" này lại có thân hình cao lớn, cơ bắp dưới lớp áo ba lỗ mỏng lộ ra những đường cong rắn chắc, rõ nét.

Cho nên, mỗi khi Diệp Hi dùng biểu cảm "dễ thương đáng yêu" để bắt chuyện, Trần Trúc đều có cảm giác lạ lẫm khó tả.

"Trần Trúc, Trần Trúc-"

Trần Trúc nghe thấy giọng nói trong trẻo của cậu ta, dường như cái nóng bức do mặt trời mang lại cũng không còn khiến người ta bực bội nữa.

"A!" Diệp Hi đột nhiên kêu lên một tiếng. Trần Trúc không khỏi quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Diệp Hi đứng đờ người ở đó, cả người cứng đờ.

"Sao vậy?" Trần Trúc bước lại gần vài bước, tưởng cậu ta bị say nắng.

Diệp Hi vẻ mặt suy sụp chỉ vào vai mình, trông như thể giây tiếp theo sẽ òa khóc.

"Sâu, sâu bọ-"

Trần Trúc tiến lên, nhẹ nhàng phủi con sâu róm trên vai cậu ta đi.

"Ưm!" Diệp Hi theo bản năng lao vào lòng Trần Trúc, "Sợ chết mất!"

Lực ở hai tay sau lưng gần như siết Trần Trúc đến không thở nổi. Diệp Hi dường như không ý thức được thân hình cao lớn của mình, giống như một con husky ngốc nghếch lao tới suýt chút nữa làm Trần Trúc ngã dúi dụi.

"Diệp Hi, bỏ ra." Trần Trúc khó khăn đưa tay đẩy cậu ta ra - vậy mà đẩy không nổi!

Kim Cang Barbie sao... Trần Trúc có chút buồn cười, "Cậu bỏ tôi ra đi, tôi sắp bị cậu siết chết rồi."

(Kim Cang Barvie: mặt baby thân daddy)

"Ồ." Diệp Hi cúi đầu xuống, khi thu tay lại, đầu ngón tay vô tình lướt qua gấu áo Trần Trúc.

Sự tiếp xúc đột ngột giữa đầu ngón tay và làn da khiến Trần Trúc khựng lại.

Nếu không phải biểu cảm trên mặt Diệp Hi thật sự quá hoảng sợ, Trần Trúc đã cho rằng cậu ta cố ý.

"Được rồi, sâu róm đi rồi." Trần Trúc chỉ vào vai Diệp Hi, rồi lại quay người chuyên tâm làm việc.

"Trần Trúc, anh giỏi quá!"

Giỏi... đuổi một con sâu róm mà gọi là giỏi sao? Trần Trúc không khỏi bật cười.

Đương nhiên, cậu không nhìn thấy "người đáng thương" vừa nãy còn "tái mặt", vừa khen giỏi vừa lưu luyến l**m môi.

••••••••

Tác giả:

Cậu bé lai đáng yêu (gạch bỏ) - Chó săn nhỏ trà xanh.Chào mừng đến với thế giới động vật, theo dõi trận "Đấu trí đỉnh cao giữa cáo già và hồ ly nhỏ" quy mô lớn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.