Lục Dạ An vừa gắp một miếng gà hun khói, khóe mắt đã liếc thấy tình cảnh khó xử của Ai Lang.
Tay trái dùng đũa vốn đã không thuận tiện, lại thêm cánh tay bị thương, hành động bị hạn chế, Ai Lang gắp một đũa xuống, sợi mì trơn tuột như đang chơi trốn tìm với cậu, mấy lần đều trượt khỏi đũa, bắn tung tóe chút nước canh.
Lục Dạ An nhướng mày, đặt bộ đồ ăn của mình xuống rồi đứng dậy, đi vài bước đến bên giường bệnh, những ngón tay thon dài trực tiếp rút đôi đũa khỏi tay cậu.
“Tay phải đang treo thì đừng có cố chấp.” Lục Dạ An gắp một đũa mì, “Hay là để tôi đút cho cậu?”
Ai Lang suýt chút nữa bật dậy khỏi giường bệnh, vội vàng đưa tay giữ chặt cổ tay đội trưởng nhà mình, mặt đầy kinh hãi: “Đừng đừng đừng! Cảnh tượng đó gay quá, tuyệt đối đừng!”
Lục Dạ An hình dung một chút, quả thật rất gay, anh đặt đũa xuống: “Vậy phải làm sao? Tôi không muốn đến lúc đó lại phải dọn một đống mì vương vãi trên giường cho cậu đâu.”
“Rơi vãi cũng còn hơn bị anh đút!” Ai Lang nghếch cổ kêu lên, kết quả lại kéo đến vết thương nên hít vào một hơi khí lạnh.
“Thôi được rồi, để tôi.” Lâm Thính đang ăn cơm thịt nướng ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn nhồm nhoàm một miếng cơm lớn.
Cô nuốt thức ăn, lau miệng: “Khỏi phải để hai người lằng nhằng mãi.”
Ánh mắt Ai Lang nghi ngờ quét qua quét lại trên người cô: “Cô đút à? Cô sẽ không đút mì vào lỗ mũi tôi chứ?”
“Này! Cô đây đại từ đại bi, cậu lại còn kén cá chọn canh hả?” Lâm Thính chống nạnh, ngón tay đe dọa chọc vào trán cậu, “Lẽ nào lại để Giang Tùy đút cho cậu à?”
Nghe thấy tên mình, Giang Tùy đang ăn cơm chậm rãi ngẩng mắt lên, khóe môi cong lên một nụ cười tinh quái: “Tôi đút cũng được, xem ra Ai Lang có vui vẻ không thôi.”
Lục Dạ An đột nhiên nhét đôi đũa vào tay Lâm Thính: “Chính cô đút đấy.”
Lâm Thính nhận được “tấm kim bài”, đắc ý hất cằm về phía Ai Lang.
Cô gắp một nắm mì, đầy khí thế đưa đến bên miệng Ai Lang.
Ai Lang còn muốn nói gì đó, nhưng bị Lâm Thính
trừng mắt một cái dữ tợn.
“Ăn nhanh lên! Đừng lằng nhằng nữa! Tôi còn đang đợi ăn cơm thịt nướng của tôi đây!”
Nhìn bà cô đầy khí thế trước mặt, Ai Lang thầm nuốt lại lời nói đến bên môi, đành ngoan ngoãn há miệng chấp nhận được “cho ăn”.
Lâm Thính quả thực đang vội ăn thịt nướng, tốc độ đút mì nhanh như nhồi vịt.
Ai Lang phồng má lầm bầm phàn nàn: “Ưm… chậm một chút… miếng trước còn chưa nhai xong mà…”
“Ít nói nhảm đi! Còn lề mề nữa thì thịt ba chỉ của tôi sẽ không còn giòn nữa đâu!”
Giang Tùy và Lục Dạ An nhìn cảnh một người đuổi một người chạy, một người đút một người né tránh ở phía bên kia, ánh mắt giao nhau giữa không trung, cả hai đều nhìn thấy một tia cười trong mắt đối phương.
Phòng bệnh ồn ào náo nhiệt, không khí đặc biệt ấm cúng, không ai ngờ rằng, một cuộc khủng hoảng đột ngột sẽ âm thầm ập đến vào ngày mai.
Muốn về nước không đơn giản, cần phải làm một số thủ tục ở quốc gia B.
Quan trọng là họ còn phải đưa các thành viên Hắc Uyên đã bị bắt về, nên còn phải sắp xếp thêm một chuyến bay nữa, thủ tục càng thêm phức tạp.
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Lục Dạ An đã thức dậy, đi tìm người phụ trách của Bộ Ngoại giao quốc gia B để ký giấy tờ.
Mãi mới sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Lục Dạ An lại lái xe đến bệnh viện, chuẩn bị làm thủ tục xuất viện cho Ai Lang.
Ánh nắng hôm nay vẫn gay gắt, xuyên qua kẽ lá cây trong bãi đậu xe bệnh viện, chiếu những vệt sáng lốm đốm xuống mặt đất.
Lục Dạ An lái xe đậu gọn vào chỗ đỗ, vừa bước xuống xe, một bóng dáng quen thuộc mang theo luồng gió gấp gáp lao vào tầm nhìn của anh.
“Lục Dạ An!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.