Tiêu Hủ cầm điện thoại, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, đầu óc từng trận choáng váng.
Màn hình đã đen xuống, anh khóe môi giật giật, run rẩy nhấn sáng lên, mãi đến khi nhìn thấy lịch sử cuộc gọi hơn ba phút, vẫn không thể tin được lời Bách Doãn vừa nói.
"Anh đừng đi, tôi lập tức tới ngay."
Sao lại lập tức tới ngay, hắn không phải đang ở Kiêu Thị sao?
Hắn đã về rồi?
["Rõ ràng là lừa cậu mà, cô ta nói "Lập tức tới ngay" cậu liền tin sao? Cô ta là muốn để cậu chờ mòn mắt luôn đó.] Nam sinh béo ở bàn bên khoác vai một nam sinh khác, không chút lưu tình mà đâm vào chỗ đau của đối phương: ["Đừng ngốc nữa, tất cả những lần trước đều nói là muốn học tập không muốn yêu đương, cậu còn ngốc cái gì nữa hả? Cô ta là đang trêu chọc cậu đó.]
Hai mắt Tiêu Hủ nhìn sang bàn bên, rồi thu hồi ánh mắt lại, lại ấn sáng màn hình điện thoại nhìn nhìn, trong lòng rất là sốt ruột.
Quán nướng càng lúc càng náo nhiệt, nguyên lai bàn ghế không đủ dùng, ông chủ cùng con trai lại bày ra thêm mấy bộ, nhưng chỗ quá hẹp bày cũng không đủ hết, đành phải để mấy vị khách đã ngồi chuyển vào bên trong, người người chen lấn.
Khách hàng hầu hết đều là học sinh, đã sớm quen với việc dời bàn này, Tiêu Hủ cũng đi theo đến, nhìn bàn nhỏ của mình đã bị dời đi, nhất thời nhíu mày lại.
Con trai quầy nướng nhiệt tình hô to: "Anh, anh ngồi ở đây đi, không phải chen lấn!"
Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghi-lai-duoi-tang-cay/1128257/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.