Ổ Nam không phải là người trì độn chậm hiểu, chỉ là năm đó hắn ngày ngày tay đều không rời sách, trừ bỏ thư vẫn là thư, cho nên không thể cảm nhận được những biến hóa của thế giới xung quanh và những người khác, đương nhiên cũng không nhìn ra tâm tư của sư huynh hắn, huống chi sư huynh của hắn càng lớn càng giỏi che giấu tâm tư, về khoản "giấu diếm", hắn xưng là người đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất.
Sau đó Ổ Nam đã điên một lần là điên trong suốt vài ngàn năm, gần như hoàn toàn không còn liên lạc với sư môn, cho đến một tháng trước khi cuộc hỗn chiến xảy ra thì lại tái ngộ, tự nhiên không biết những ngày qua đã xảy ra những chuyện loanh quanh lòng vòng gì.
Vì vậy, khi hắn ở bên linh trì, nhìn thấy Bạch Linh Trần tóc còn đang ướt đứng trên bờ, cùng lúc nhìn thấy Hoắc Quân Tiêu sắp lên bờ từ trong hồ, hắn hoàn toàn không nghĩ ngợi lung tung, ngược lại rất thản nhiên gọi một tiếng "sư phụ, sư huynh", hỏi: "Các ngươi cũng bị ác mộng quấy rối à?"
Bạch Linh Trần lập tức quay đầu lại, căng mặt lạnh lùng nhìn về phía núi xa xăm, hàm hồ "Ừ" một tiếng, coi như là đáp lại.
Nhưng dù y ở kiếp trước hay kiếp này, nói chuyện vốn không nhiều, nên Ổ Nam cũng không cảm thấy có gì khác thường, chỉ gật đầu.
Ngược lại là Dư Hiền, gãi gãi quai hàm, khóe miệng giật mạnh, "Hít—" một hơi, vẻ mặt như bị đau răng, nhìn về phía gáy Bạch Linh Trần, rồi lại nhìn Hoắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-do-moc-to-ly/1331198/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.