Trong lúc nước mắt lăn dài trên má, cậu vội vàng quay đầu liếc mắt nhìn Hoắc Quân Tiêu một cái, một cái liếc mắt ấy tràn đầy hoảng loạn vô thố, như đang cầu xin xác nhận, lại như đang dò hỏi.
Hoắc Quân Tiêu lập tức hiểu rõ ý của cậu, rồi sau đó hắn nhìn sâu vào thân cây tà mộc to lớn trước mặt rồi khẽ lắc đầu: "Không xương, không thịt, không thể thu liệm."
Trong bao nhiêu viễn cảnh gặp lại mà Lâm Kiệt từng tưởng tượng, chưa bao giờ nghĩ có tình huống như thế này, thậm chí ngay cả tình huống tồi tệ nhất cũng không đến mức này—không xương, không thịt... Cậu thậm chí không thể giúp chị gái thu liệm thi thể.
Thật ra, ngay khi thấy khuôn mặt tỷ tỷ hiện ra trên tà mộc, cậu đã nên nghĩ đến lời mà Hoắc Quân Tiêu vừa nói. Dù gì thì chỉ riêng những nhánh cây của tà mộc này đã có thể hút sạch sinh khí chỉ trong nháy mắt, không để lại dù chỉ là một cái vỏ trống, những khuôn mặt người này ở trên thân cây, làm sao có thể còn thi hài gì để thu về?
"Vậy những thứ này..." Mạnh Tích, người thân thiết nhất với Lâm Kiệt trong Hằng Thiên Môn, nhìn cậu với ánh mắt không đành lòng, nhưng vào lúc này, bất kỳ lời an ủi nào cũng đều trở nên nhạt nhẽo và vô nghĩa, vì không ai có thể thực sự hiểu được nỗi đau này. Hắn chỉ biết quay sang thấp giọng hỏi Dư Hiền: "Không xương, không thịt... những khuôn mặt trên thân cây này là gì?"
"Hồn phách," Dư Hiền đáp: "Tất cả đều là những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-do-moc-to-ly/1331210/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.