Khi Bạch Kha nhận ra có điều không ổn, một cơn buồn ngủ mạnh mẽ hơn bất ngờ ập đến, khiến đầu óc y như bị đổ đầy một thùng bùn nhão trộn lớn, không sao gỡ ra được, đôi mắt cũng trở nên chua xót nóng rực, dường như chỉ cần một giây tiếp theo là sẽ ngáp dài, nằm xuống gối là có thể chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Trong khi đó, ánh sáng loang lổ trong rừng rậm bỗng nhiên bị một mảnh sương mù dày đặc hơn bao phủ, cũng không tính là nồng nặc, nhưng mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
Mùi hương này không giống hương hoa ngọt ngào, cũng không giống hương cây cỏ thanh mát, mà giống như mùi dược liệu nhè nhẹ thoang thoảng như có như không từ xa truyền đến, pha chút vị đắng thanh, hòa cùng cảm giác ẩm ướt của sương mù, lẩn quẩn quanh đầu mũi.
Giữa làn hương vị đắng chát ấy, Bạch Kha lắc lắc đầu, cố xua tan sự nặng nề đình trệ trong đầu óc đi ra, cảm giác có chút hiệu quả nhưng chẳng đáng là bao.
Y định siết chặt tay Hoắc Quân Tiêu để hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong khoảnh khắc mơ hồ đó lại nhớ ra lúc nãy khi nói chuyện với Lâm Kiệt, y đã quên mất lời dặn của Hoắc Quân Tiêu sau khi vào rừng mà đã không cẩn thận buông lỏng tay hắn ra.
Trái tim Bạch Kha đột nhiên nhảy lên một nhịp, không biết có phải vì đầu mơ hồ hay không mà trong nháy mắt khi nghĩ tới việc mình buông lỏng tay Hoắc Quân Tiêu ra, phản ứng đầu tiên của y lại không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-do-moc-to-ly/1331219/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.