Đối với Hoắc Quân Tiêu mà nói, chắn đã nhìn cảnh tượng như vậy hơn 5000 năm, lâu đến độ đã quên mất chính mình đã ngạc nhiên như thế nào khi lần đầu tiên nhìn thấy nó. Hắn cùng Dư Hiền trong tiềm thức coi những sự vật tầm thường này xuất hiện phổ biến trong bí cảnh là điều bình thường, cho nên ban đầu đầu không chú ý đến sự kinh ngạc của Bạch Kha.
Mãi cho đến khi phát hiện Bạch Kha đi ba bước vẫn dừng lại một chỗ, mỗi khi thân thể bị chạm vào đều cứng đờ, lúc này mới nhớ tới những kỳ cảnh trong bí cảnh này đối với người bình thường mà nói khó có thể tin được.
Bạch Kha cũng không phải là một con thể dễ giật mình, ngoại trừ có thói quen với không thích đụng chạm với những đồ vật cổ quải, nhìn chung coi như vẫn trấn định, y nghe xong Hoắc Quân Tiêu giải thích, nghiêm mặt gỗ nói: "....Khéo léo như vậy vẫn là lần đầu tiên tôi thấy."
Có điều....
Y quay đầu nhìn Lâm Kiệt trên lưng Đậu Phộng, nguyên bản trên đoạn đường đi con gà điên điên khùng khùng này dễ dàng hô to gọi nhỏ nhất mà cư nhiên không có phát ra các loại cảm thán linh tinh "Mẹ nó" "Cmn", cũng thật hiếm lạ.
Lâm Kiệt đang chơi đùa với một cây mây nhỏ màu xanh lá, thấy Bạch Kha quay mặt nhìn mình, vì vậy buông dây leo nhỏ ra, lần nữa nằm sấp xuống lưng của Đậu Phộng, đầu hướng Bạch Kha nói: "Có phải anh bị dọa rồi không, cảm thấy thế giới quan đều bị đổi mới?"
Bạch Kha giật giật khóe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-do-moc-to-ly/1331253/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.