Con gà còn chưa mở miệng, Bạch Tử Húc ở một bên đã xen mồm vào: " Người ta nói không được dẫn đường là môn quy, phỏng chừng nếu vi phạm sẽ bị ăn đánh, chày gỗ này đừng làm khó người khác."
Chày gỗ?
Chày gỗ!!
Con gà ngẩn người: "..." Nhân tài! Anh hùng! Cái gọi là kẻ yếu sợ kẻ mạnh, kẻ mạnh sợ kẻ ngang, kẻ ngang sợ kẻ liều mạng, cậu có lẽ thuộc về kẻ ở tầng chót yếu nhất, mà Bạch Tử Húc tuyệt đối là kẻ ở tầng cao nhất không muốn sống kia, có dũng khí sờ mông hổ, dám gọi Hoắc Quân Tiêu là chày gỗ.
Cách xưng hô táo bạo như vậy khiến Bạch Kha giật mình, chỉ thấy y ngây người một lát, sau đó trong nháy mắt ánh mắt mờ mịt.
Hình như... Đã nghe qua lời nào đó như vậy ở đâu rồi?
Giống như đã từng nằm mơ thấy loại cảnh tượng tựa như vậy...
Bạch Kha cau mày, sau đó rũ ánh mắt xuống, trong lòng tự lẩm bẩm.
Tuy nhiên, loại cảm giác này không phải xuất hiện lần đầu tiên, hơn nữa không phải một mình y có cảm giác như vậy, cho nên khi y lẩm bẩm vài từ, liền không quan tâm đến nó nữa, giương mắt nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu, cùng lúc đó cũng có một chút ngưỡng mộ kỹ năng tìm đường chết thuần thục của Bạch Tử Húc.
Còn Hoắc Quân Tiêu dường như cũng sững sờ một chút.
Ngay lúc con gà và Bạch Kha cho rằng Hoắc Quân Tiêu giây trước phục hồi tinh thần giây sau lập tức trở mặt, thì lại thấy Hoắc Quân Tiêu giật giật khóe miệng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-do-moc-to-ly/1331276/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.