Nói một cách chính xác thì, cái gọi là " nhìn " của Bạch Kha cũng không ở trạng thái bình thường lắm, bởi vì căn bản y sẽ không chịu sự quấy nhiễu của các yếu tố khác như ánh sáng hay bóng tối, cho dù là ban ngày hay ban đêm, trời nắng hay trời có mây, những gì y nhìn thấy vĩnh viễn chỉ là bóng người sáng hoặc tối dưới nền đen dày đặc.
Chính y cũng không rõ lắm thứ mà bản thân nhìn thấy rốt cuộc là cái gì, linh hồn? Hay là một thứ gì đó tương tự.
Nhưng điều có thể khẳng định là, người cũng được, vật cũng được, sự thay đổi của bọn họ đều không lớn lắm,. Chưa bao giờ có tình huống hình dáng lờ mờ như hôm nay đến mức gần như không thể phân biệt được, vào ngày hôm sau, tình huống lại ngược lại, các đặc điểm trên khuôn mặt lại trở nên rõ ràng.
Ngay cả với Bạch Tử Húc, có thể nói là người không ổn định nhất, nhưng cũng chẳng qua là vì mức độ điên khác nhau, chập chờn giữa hơi sáng và hơi tối. Phần lớn mọi người và đồ vật đều ổn định ở một mức độ sáng nhất định, không có quá nhiều sự biến đổi trong nhiều năm.
Tuy nhiên trong tối nay, khi Bạch Kha đang cõng Bạch Tử Húc đi vào hành lang, ngay lúc chuẩn bị bước lên bậc kế tiếp thì dừng lại, y cảm giác được có điều gì đó khác thường --
Ngày thường, cho dù không mở mắt ra, Bạch Kha cũng có thể thấy được hình dáng của lan can cầu thang, tuy rằng mờ nhạt, cũng không sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-do-moc-to-ly/1331313/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.