Rặc rặc rặc rặc...
Âm thanh vỡ vụn của đá xanh không dứt bên tai, cả mặt tường như muốn sụp đổ.
Đây chỉ là lực từ thân thể đụng vào vách tường. Nếu là Quạ Đen trực tiếp đấm một quyền vào vách tường thì bức tường này đã sụp đổ rồi.
"Mục Dương, con sao rồi? Lý Nham, ông là người chết sao? Mau tránh ra để tôi nhìn con...".
"Ca... anh không sao chứ... Lý Mục Dương, anh mau nói đi...".
"Cha...". Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Lý Mục Dương vỗ vỗ bờ vai của cha mình, nói: "Cha tránh ra một chút".
Lý Nham vui mừng, xoay nhanh người lại nhìn Lý Mục Dương, nói: "Mục Dương, con không sao à? Con... không sao hết à?".
"Con không sao". Lý Mục Dương lắc đầu, xoa nhẹ lưng cùng bả vai bị đau, nói: "Chỉ là bì trầy da một chút mà thôi".
"Sao lại chỉ bị trầy da thôi?". Lý Tư Niệm chớp chớp đôi mắt, cho dù là từ nhỏ nàng luyện 'Phá Thể thuật', nhưng mà bị như vừa rồi chỉ sợ là cũng gãy hai ba cái xương a.
Nhưng mà thân thể Lý Mục Dương thật sự rất kém, thậm chí không bê được vật nặng, lúc này lại đỡ nguyên cả thân thể của Lý Nham hơn nữa còn có lực đẩy của Quạ Đen.
Vách tường phía sau đều nứt ra, tại sao Lý Mục Dương lại không bị gì?
"Chẳng lẽ xương của anh hai mình cứng hơn cả đá sao?". Lý Tư Niệm thầm nghĩ.
Đương nhiên, nàng biết điều đó là không có khả năng. Lý Mục Dương không có luyện tập gân cốt, làm sao có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-lan/62329/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.