Lý Mục Dương đã rời đi.
Đã rời đi sau khi đã chứng minh được bản thân mình không gian lân, đã rời đi sau khi Triệu Minh Châu nói câu xin lỗi.
- Em không chấp nhận.
Đây là sự phản kích của hắn, cũng là tiếng gầm giận dữ từ sâu trong nội tâm của hắn.
Hắn cần một lời xin lỗi, bởi vì chỉ có như vậy thì mới nói lên đối phương đã sai.
Nhưng mà hắn không có biện pháp nào để chấp nhận câu xin lỗi này. Khi trong lòng hắn ôm hi vọng cùng giấc mộng , muốn biểu hiện một phen ở trước mặt những người bạn học thường xuyên trào phùng mình, hắn muốn nói cho bọn họ biết: Không phải là tôi không cố gắng, không phải tôi sinh ra đã là pế vật, tôi cũng muốn học giỏi , tôi cũng có thể học giỏi.
Kết quả là lấy được cách đối xử như thế nào?
Bị nói là đã gian lận.
Đúng như lời nói của hắn, đây giống như là đã muốn giết hắn.
Trên thế gian này, có bao nhiêu học sinh cũng bởi vì một câu nặng nhẹ của giáo viên mà phải đi vào con đường cực đoan?
Lý Mục Dương rời đi đã lâu, trong phòng học vẫn lâm vào yên tĩnh giống như chết .
Mặt của Triệu Minh Châu có thể vắt ra nước, nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Mục Dương rời đi rất lâu mà trầm mặc không nói .
Hành vi của người học sinh này chính là một cái tát vào mặt của nàng, đồng thời cũng dạy cho nàng một bài học quan trọng, một bài học máu me đầm đìa làm cho người ta cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-lan/62343/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.