Tối hôm qua Bạch Thuật Bắc xem một trận bóng đến nửa đêm, mơ mơ màng màng nghe được Nặc Nặc gõ cửa, hơn nữa lực đạo thật sự không nhỏ, giống như có vẻ rất vội.
Anh mở mắt ra, trong phòng ánh sáng mờ mờ, rèm cửa sổ dày cộm che đi tất cả ánh sáng, chỉ nghe được âm thanh mơ mơ hồ hồ của con trai: "Ba, chín giờ rồi! Sắp trễ học rồi!"
Bạch Thuật Bắc sửng sốt mấy giây, ngay sau đó bỗng ngồi bật dậy.
Lâm Vãn Thu cùng Tri Hạ về quê có việc, mới đi được một ngày. Ngày đầu tiên anh lại để cho con trai đi học muộn, Lâm Vãn Thu trở về chắc chắn sẽ cảm thấy anh làm việc không đáng tin cậy.
Bạch Thuật Bắc vội vã đứng dậy, mở cửa thấy con trai đã mặc quần áo chỉnh tề, anh cúi người dùng sức nắm bả vai của cậu bé: "Cho ba năm phút là được rồi."
Dù sao cũng từng được huấn luyện trong quân đội, Bạch Thuật Bắc mặc quần áo rửa mặt quả thực chỉ dùng năm phút đồng hồ.
Năm phút sau anh đã sửa soạn xong mọi thứ, áo quần bảnh bao ôm con trai xuống lầu.
Nhưng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chỗ bọn họ ở mặc dù là khu biệt thự, nhưng bình thường vào lúc này bên ngoài đã sớm có chút ồn ào rồi. Bạch Thuật Bắc theo bản năng liếc nhìn cái đồng hồ cổ trong phòng khách, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Nặc Nặc còn chưa biết vận rủi của mình sắp giáng xuống, còn ngây ngốc thúc giục: "Ba ơi, muộn rồi!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-lua/2578993/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.