Lâm Vãn Thu ngồi xe buýt đi đến Thủy Thành. Trong xe nóng kinh khủng. Nặc Nặc vùi đầu nhỏ vào ngực cô, vô tư ngủ say sưa. Thân thể cu cậu dính sát vào người mẹ, trên làn da non túa ra những lớp mồ hôi mỏng. Cô đau lòng lấy tay lau mồ hôi trên trán bé, khẽ thở dài xa xăm.
Hôm nay là Trung thu, nhưng cô lại mang con trai đi đến thành phố khác.
Lâm Vãn Thu không nhịn được, thở dài thườn thượt. Nhớ tới thái độ lạnh nhạt và lời nói lạnh lùng của Bạch Thuật Bắc vào tối qua, lòng cô lại nhoi nhói.
Tri Hạ phải tăng ca, không thể đến Dong Thành đón trung thu với gia đình cô, đây là lần đầu tiên trong suốt hơn hai mươi năm, hai anh em không ở cùng nhau đón lễ tết. Lâm Vãn Thu hiểu rõ tâm tư của Tri Hạ, anh quyết định đi đến Thủy Thành, mục đích là không muốn liên lụy tới cô nữa, để cô có thể toàn tâm toàn ý sống cho bản thân mình. Nhưng, mỗi khi nhớ đến hoàn cảnh của anh, phải một mình sinh sống, bươn chãi ở nơi xa lạ, bên cạnh không có ai săn sóc, chiếu cố, cô lại rầu rĩ không yên.
Trung thu là lễ đoàn viên, làm sao Lâm Vãn Thu nỡ nhẫn tâm để Tri Hạ thui thủi một mình trải qua ngày hôm nay. Bạch Thuật Bắc có nhiều người thân, còn Tri Hạ...chỉ có một mình cô. . . . .
Lâm Vãn Thu nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm kiên định.
Lúc này, Bạch Thuật Bắc đang lái xe trở về Bạch gia. Theo lệ hằng năm, mọi thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-lua/2578999/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.