Buổi sáng hôm nay, người tài xế mới của Bạch Thuật Bắc giúp anh mặc quần áo chỉnh tề xong xuôi, hai người chờ đến tận 10 giờ vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Vãn Thu. Mặc dù Bạch Thuật Bắc cố gắng khắc chế nỗi bất an trong lòng, song người tài xế vẫn nhìn ra được vấn đề, anh ta tần ngần một lúc rồi hỏi: "Tiên sinh muốn gọi điện cho phu nhân không ạ?"
Vẻ mặt Bặc Thuật Bắc nhăn nhó khó chịu, lạnh nhạt nói: "Không cần."
Người tài xế thức thời lui sang một bên. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, biểu cảm trên gương mặt của Bạch Thuật Bắc ngày càng phức tạp, cảm xúc biến chuyển không ngừng. Người tài xế âm thầm thở dài trong bụng, vẻ mặt của ông chủ thể hiện nỗi lo lắng rành rành thế kia, thế mà vẫn cố cứng miệng.
Bạch Thuật Bắc như thể đang ngồi trên đống lửa, cả người bồn chồn phấp phỏng. Lâm Vãn Thu có ý thức trách nhiệm rất cao. Nếu như hôm nay cô bận không tới được, thì chắc chắn sẽ gọi điện thông báo trước với anh. Bạch Thuật Bắc bụng bảo dạ, có khi nào Manh Manh hoặc Nặc Nặc đột nhiên ngã bệnh không? Cuối cùng, anh không cầm cự nỗi nữa, đành trơ mặt kêu tài xế gọi điện thoại.
Manh Manh là người nhận điện. Hôm nay là chủ nhật, cô nhóc đang ngồi phè phỡn ở nhà xem tivi. Bạch Thuật Bắc hỏi thẳng: "Mẹ con đâu?"
Manh Manh kinh ngạc trả lời: "Không phải mẹ đi đến chỗ của ba hả? À, hôm nay mẹ không bế theo Nặc Nặc."
Tâm tư của Bạch Thuật Bắc bỗng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-lua/2579012/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.