Trên người Bạch Thuật Bắc nồng nặc mùi cồn của rượu, tơ máu đỏ tươi giăng đầy trong đôi mắt. Nhìn thấy Lâm Vãn Thu, anh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền bị hành động của cô làm cho mù mịt : "Em có ý gì?"
Lâm Vãn Thu nhìn chằm chằm Bạch Thuật Bắc, hai gò má đỏ bừng vì tức giận. Lát sau, Bạch Thuật Bắc mới bừng tỉnh hiểu được, mây đen u ám lập tức xâm chiếm gương mặt tuấn tú:"Em cho rằng anh làm?"
Lâm Vãn Thu không nói lời nào, chỉ có tia sáng khẳng định phát ra từ đáy mắt đen.
Trong khoảnh khắc, Bạch Thuật Bắc không thể nói lên cảm xúc của mình, như thể có người cầm dao đục lỗ vào trái tim, lồng ngực nhói đau vì bị xé toạc. Cho dù anh khốn nạn hơn nữa, cũng sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện này để cưỡng cầu cô. Giam cầm chính vợ của mình, Bạch Thuật Bắc chưa cầm thú, hèn hạ đến mức đấy.
Nhưng anh phải giải thích như thế nào? Anh xác thực không nhúng tay vào chuyện này, nhưng nó có liên quan đến anh.
Bạch Thuật Bắc trầm mặc hồi lâu, nhìn cô tức giận bừng bừng, đành nhỏ giọng giải thích: "Là chú ba, hôm nay. . . . . . sinh nhật anh, bọn họ muốn chúc mừng anh."
Lâm Vãn Thu cắn môi không nói, Bạch Trạm Nam muốn chúc mừng sinh nhật anh ta, chẳng lẽ xem cô như quà tặng? Quả nhiên là anh em, hứng gì làm nấy, không hề đếm xỉa đến cảm nhận của người khác.
Bạch Thuật Bắc có cảm giác “càng tô càng đen”* Trước khi tới đây, anh hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-lua/2579114/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.