Dáng người cao gầy lại đeo cái mặt nạ vô diện trắng toát nhầm lẫn với ai được.
Nhược Phong Lan bịt miệng ngăn tiếng nấc, một năm không gặp thằng bé có vẻ thêm cao, không còn gầy như trước mà có da thịt hơn hẳn.
Bộ áo tím nàng may lúc trước nhìn có vẻ chật và ngắn hơn với thân người của Tư Thần.
Thì thầm để mỗi mình mình nghe thấy " Con vậy mà... Vẫn mặc nó sao! " nàng hạnh phúc hân hoan dâng trào. Thiên chức làm mẹ tuyệt vời không từ ngữ nào miêu tả được xúc cảm nàng lúc này.
Không đúng, bỏ qua điều này một bên. Con trai nàng sao lại đến đây? Thằng bé còn rất nhỏ, đánh đấm bị thương thì sao?
Tuy Hỉ Sử trạc tuổi Tư Thần đã chiến thắng thần kì, dẫu tin con nhưng lòng quan tâm của người mẹ không thôi bức rức " Cậu nhóc Hỉ Sử đứng bên cạnh là bạn của con...! "
Tư Thần tự mình có thể đi lên võ đài nhưng hắn cần mò được đường đến võ đài trước đã. Thế là Hỉ Sử tận tình dắt hắn lên.
Cười cợt độc ác người không ngừng phun ra ô uế câu nói:
" Gì chứ? Hóa ra là thằng mù! "
" Vầy thì đánh đá cái quái gì? "
" Kẻ như vầy lại có tư cách tham gia thi đấu thì ông đây vô địch mất! "
Giữa biển tiếng chê cười, hai cậu bé điềm tĩnh không chút nao núng gợn sóng. Một cô bé tức giận kìm thế quái nào được mà la toáng khiến người người muốn rách màng nhĩ.
" Tư Ca thi đấu thì sao hả? Mong lịch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-phach-hon-loan-the/52849/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.