Âu Dương và Lâm Cánh quả thật càng ngày càng trở nên thân mật.
Một đứa nhỏ như vậy thật khó khiến người khác không thích. Đến một kẻ chậm tiếp thu tin tức như Âu Dương cũng biết Lâm Cánh rất được hoan nghênh, thực dễ dàng khiến vạn nhân mê, lúc đi học luôn được mấy nữ sinh ngoại hệ ngồi vây quanh, còn mang nhiều thứ cho hắn ăn.
Mà Lâm Cánh chỉ cười hì hì, tiếp xúc với ai cũng rất khá, rất khéo léo. Nhưng tiểu hài tử từ đầu chính là chỉ thích vui đùa thôi.
Chung Lý quả thật đã lo lắng dư thừa, dù Lâm Cánh có mị lực như thế nào đi nữa, dù Âu Dương có độc thân như thế nào đi nữa, anh cũng không phải đồ háo sắc. Mị lực của người khác cùng anh không có quan hệ, anh tuy rất dễ có cảm tình với người ta, nhưng tuyệt đối sẽ không phát triển theo hướng kia.
Anh cả đời này động tâm yêu đương, chỉ có một lần duy nhất thôi.
“Hi Văn……”
Nghe được tiếng nói quen thuộc, Âu Dương liền thu lại sách giáo khoa, quay đầu: “Phải gọi thầy là thầy.”
“Mở miệng ra.”
“A?”
Có cái gì đó được nhét vào miệng, dọa Âu Dương nhảy dựng, rất nhanh muốn nhổ ra, lúc này đầu lưỡi cảm nhận được hương vị nồng đậm ngọt ngào của nó, mới biết đây là một viên chocolate.
“Hắc hắc, ăn ngon không? Em có mang đến một hộp cho thầy.”
Âu Dương nhìn thấy Lâm Cánh giống như hiến tặng bảo vật mà mở túi xách ra, túi của sinh viên thật phong phú so với học sinh trung học, cái gì cũng đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-phong-nhi-hanh/1223033/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.