Dung Mị ngước nhìn nam nhân cao hơn mình một cái đầu, trong lòng lửa giận bốc lên.
Này, cái tay, cẩn thận cái tay a!
Lưu manh, dám chiếm tiện nghi của bổn cô nương! Dung Mị chỉ muốn lập tức đem cái thứ đang ở trên eo mình đi băm!
Trước giờ chỉ có nàng đùa giỡn mỹ nam, nào có thể làm đối phương chủ động?
Hai tay nàng chống lại lồng ngực rắn chắc của hắn, tạo khoảng cách giữa hai cơ thể, hơn nữa còn dùng sức đẩy, nhưng nam nhân vẫn không mảy may sứt mẻ.
Dung Mị không dám manh động, khí tức của người nam nhân này thật sự quá nguy hiểm, hơn nữa nàng nhìn không thấu tu vi của hắn, e là tuyệt đối không kém nàng kiếp trước!
Với thực lực hiện tại, đối cứng là tuyệt sẽ không có phần thắng.
Hảo nữ tử, co được dãn được! Ta nhịn!
Dạ Mặc Thần nhìn nàng, đôi mắt sáng như sao trời lộng lẫy.
Chóp mũi thoang thoảng dược hương trên cơ thể nàng, rất thoải mái dễ chịu. Tay không khỏi càng thêm buộc chặt vòng eo nhỏ của nàng, cảm giác mềm mại làm hắn có chút sửng sốt.
Đây, là vòng eo của nữ tử sao? Thật là lần đầu biết đến.
Ánh mắt hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa mà chạm vào nhau...
Trường hợp... có chút xấu hổ.
Cảm nhận được cánh tay vô thức ôm chặt hơn, Dung Mị không biết là vì giận hay gì khác, hơi đỏ mặt hô nhỏ:"Đau~~"
Dạ Mặc Thần phản ứng lại, giật mình buông nàng ra, tay phải nắm thành quyền ho nhẹ một tiếng, theo bản năng quay mặt đi chỗ khác.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-thien-ma-phi-xin-dung-hac-hoa/178622/chuong-47.html