Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
“??” Lời này của Vân Triệt khiến Mạt Lỵ ngẩn ra, khi nàng bỗng nhiên chú ý tới phương hướng chỉ tới tầm mắt của Vân Triệt, mới rốt cuộc phản ứng kịp.
- A!!!!
Mạt Lỵ nhanh như tia chớp nhảy về phía sau, hai bàn tay nhỏ phản xạ có điều kiện dùng sức đè lại váy của mình. Trong nháy mắt trên khuôn mặt trắng như tuyết tràn đầy phẫn nộ… Kinh hoàng… còn có vẻ phấn hồng tràn lan cấp tốc…
Không sai, nữ hài kiêu kỵ ngạo mạn, ra tay tàn nhẫn độc ác này, thế nhưng lại kinh hoảng và đỏ mặt. Lúc này nàng kinh hoảng hờn giận, mây đỏ đầy mặt, động tác hai tay che váy gần như không có gì khác thiếu nữ bình thường bất ngờ bị khinh nhờn, càng có một ý vị động lòng người mà nữ hài khác tuyệt đối không có cách nào sánh bằng, nhìn đến khiến Vân Triệt ngẩn ngơ… Đương nhiên, nêu snhw không có lời nói sát khí thấu xương này, thì càng hoàn mỹ.
Vẻ mặt Mạt Lỵ hờn giận, hai chiếc răng khểnh như hai viên trân châu cắn chặt vào nhau, sắc bén lóng lánh, ánh mắt kia càng hung ác đến hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn. Từ nhỏ nàng liền lớn lên trong cung kính, triều bái cùng với sự sợ hãi của tất cả mọi người, trừ bỏ người thân của nàng, ngay cả người dám nhìn thẳng vào nàng cũng tìm không ra vài người. Cho tới bây giờ nàng đều không nghĩ tới, thân thể của bản thân mình, lại bị một người phàm, còn là một người phàm phế tới cực điểm khinh nhờn như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-thien-ta-than/2366908/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.