Nhóm: Vạn Yên Chi SàoNguồn: .“Thần y” này vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt người đi đường.Lá cờ phấp phới kia rõ ràng cho thấy dùng một mảnh vải rách không biết nhặt được ở đâu viết lên, sáng mù mắt chó của không biết bao nhiêu người.
Mặt trên mười sáu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lộ ra ý tứ hàm xúc bệnh thần kinh thật sâu.
Hơn nữa lại còn má nó tương đối gieo vần!- Thứ hàng này từ đâu ra! Dáng vẻ dạng chó hình người, mới sáng sớm ra đã đến lừa gạt!- Haizzz, dạo này, tòi ra giả danh lừa bịp đúng thật là càng ngày nhiều.
Còn tự cắt JJ, chậc chậc… Hắn vốn ngay từ đầu không có JJ đi?- Còn thần y cái thế, ta nhổ vào! Nếu có người tin được, trừ phi là kẻ ngốc!“Thần y” trung niên đừng nói cửa hàng, ngay cả cái ghế cũng không có, giơ lá cờ đi từ trước phố đến sau phố, lại từ sau phố đến trước phố, qua lại suốt ba vòng, không gặp được một người đi lên hỏi chẩn bệnh, phần lớn người đi qua đều dùng ánh mắt bệnh thần kinh nhìn hắn.
Ngẫu nhiên có mấy nữ tử trẻ tuổi đi ngang qua, đều sẽ gắt một tiếng, đỏ mặt tránh ra.- Tự cắt JJ rốt cuộc có ý gì?Đây đã là lần thứ tám Mạt Lỵ hỏi hắn.- Thật sự không có ý gì! Ta chỉ đơn thuần gieo vần mà thôi!Sắc mặt Vân Triệt đứng đắn, rất có tính nhẫn nại giải thích.- Bản công chúa không tin!- Nếu không còn có thể có ý gì? Ngươi thử đọc xem: Cái thế thần y, không gì không trị, nếu không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-thien-ta-than/2367035/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.